Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 721 - Đến chơi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi đến khi Lý Xuân Hoa bưng cháo đi ra thì mặt Thôi Hướng Bắc đã đỏ như gấc.
Lý Xuân Hoa thấy thế thì đau lòng: “Nhìn coi trời mùa đông lạnh thế còn có thể khiến bản thân nóng đến mặt mũi đỏ bừng thế kia, đã bảo cháu không cần làm mấy việc đó rồi mà, cháu là người làm máy bay, nào có thể làm mấy việc ấy. Mau vào ăn cơm đi, đừng làm mệt quá.”
Thôi Hướng Bắc chột dạ ngồi vào bàn ăn cơm.
Lúc Thôi Hướng Bắc ở huyện Nam Bình thì bí thư của Cố Thành cũng ở trường học tìm anh khắp nơi. Kết quả không tìm được người, nghe giáo sư bảo Thôi Hướng Bắc đến huyện Nam Bình đón năm mới rồi. Người nhà người yêu cậu ta ở đó.
Cố Thành nghe thấy thế thì vỗ đầu rồi bật cười: “Biết ngay thằng nhóc này sẽ không tự bạc đãi chính mình mà.”

Cố Thành vốn chuẩn bị nói cho Thôi Hướng Bắc, chuyện cha mẹ anh muốn tới Hồ Giang đón năm mới. Tốt nhất là có thể sắp xếp chút thời gian, cùng đi đón người. Cũng để cho quan hệ của hai cha con tốt một chút.
Ai biết thế nhưng thằng nhóc này cũng không ở trường học, chạy tới nhà cha vợ.
Ngược lại Cố Thành muốn gọi điện thoại cho xưởng gia dụng bên kia tìm người, lại nghĩ tới sau khi gọi qua đó, đến lúc ấy đồng chí Tô Mạn cũng sẽ biết. Hiện giờ quan hệ của Tiểu Bắc và ông Thôi còn chưa có dịu đi, có lẽ thật sự không phải thời cơ tốt để gặp người lớn trong nhà. Nếu ầm ĩ ở trước mặt Tô Mạn, vậy thật đúng là…
Cho nên Cố Thành không có cách nào, đến lúc đó chỉ có thể tự mình đi đón người. Sau đó làm tốt công tác tư tưởng với ông Thôi trước, ít nhất phải biểu hiện ôn hòa một chút ở trước mặt đối tượng người ta. Dù sao cũng không thể khiến con dâu còn chưa vào cửa vì che chở người yêu mà ầm ĩ lên với ông Thôi.
Hai ngày sau, khi vợ chồng Thôi Vệ Quốc cũng từ xe lửa xuống, Lý Thục Hoa còn đang dặn dò Thôi Vệ Quốc: “Lão Thôi em nói cho anh nghe, nơi này không phải trong nhà, nếu anh gây sự ở bên ngoài, em sẽ ở lại nơi này không trở về nhà nữa.”
Thôi Vệ Quốc nói: “Em ở chỗ này làm gì?”
“Dù sao chính là không sống với anh. Một mình anh ở bộ đội sống cho tốt đi.”
Thôi Vệ Quốc sờ chóp mũi. Không rên một tiếng.
Hai người đều làm tốt chuẩn bị trong lòng, bèn xách hành lý rời khỏi sân ga.
Kết quả vừa tới đầu ga đã thấy ông Cố nâng bảng, bên người là vợ ông Cố. Không thấy người thứ ba.
Vợ Cố Thành Tôn Cầm đi tới ôm Lý Thục Hoa một cái. Hai người cũng quen nhau ở trong bộ đội, nhiều năm như vậy quan hệ hai bên cũng không tệ.
Về phần Cố Thành và Thôi Vệ Quốc cũng đấm tay nhau một cái. Thôi Vệ Quốc cười ha ha, sau đó nhìn chung quanh: “Chỉ hai người?”
Cố Thành nói: “Còn có một tài xế, chờ ở bên ngoài không có vào. Sao vậy, anh tìm người?”
“…”
Lý Thục Hoa trợn trắng mắt nhìn một cái, cũng hỏi Tôn Cầm: “Tiểu Bắc nhà bọn chị đâu?”
Tôn Cầm cười nói: “Ông Cố đến trường học không tìm được người, nói là nghỉ rồi muốn đến nhà người yêu ở Nam Bình đón năm mới.”
Thôi Vệ quốc và Lý Thục Hoa: “…”
Ngàn dặm xa xôi đến Hồ Giang đón năm mới với con trai, kết quả con trai không nguyện ý về nhà mà chạy đến nhà người yêu đón năm mới.
Tâm trạng phức tạp mới có thể diễn tả được tâm trạng lúc này của hai người.
Lý Thục Hoa nói: “Dù sao cũng có một nơi để đi, tốt hơn một mình nó ở ký túc xá. Như vậy cũng tốt, con trai cũng gặp người người lớn trong nhà, qua bên kia đón năm mới, chị với ông Thôi cũng không thể xem như không biết, phải chính thức tới cửa hỏi thăm một chút.”
Đoàn người trở lại nhà họ Cố, Lý Thục Hoa lập tức hỏi tình huống của Tô Mạn.
Cố Thành cười nói: “Đó chắc chắn là một đồng chí nữ rất ưu tú, đây không phải sao, lúc trước cô ấy làm ở xưởng gia dụng bên đó, bây giờ cũng làm rất tốt, trước đó không lâu mới sáp nhập một xưởng gia dụng hồi trước mở ở tỉnh thành thành phân xưởng. Cả Nam Bình dưới sự lôi kéo của cô, cuộc sống của dân chúng cũng tốt hơn một chút.”
Lý Thục Hoa cười nói: “Tuổi trẻ như vậy có thể có nhiều bản lĩnh như thế, cũng thật có tiền đồ.”
Thôi Vệ Quốc nói: “Đó là có tiền đồ hơn con trai của em.”
“Con em cũng có tiền đồ, hiện tại đã tiến vào phòng thí nghiệm.” Lý Thục Hoa trừng mắt liếc nhìn ông một cái: “Nếu anh lại dám ồn ào lên, em không có giỡn với anh đâu. Thôi Vệ Quốc, em không muốn nhẫn nhịn anh nữa, nếu anh ồn ào, em sẽ xin điều động đến bên này.”
Thôi Vệ Quốc: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận