Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 210 - Tự hào 3




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi lên kế hoạch xong xuôi, Tô Mạn cất quyển kế hoạch đi, cô không có ý định sẽ nói với bí thư Trình bây giờ.
Phải làm xong việc đi săn rồi mới báo cáo sau.
Cô vừa chỉnh lý xong công việc, bí thư Trình nói sáng sớm ngày mai sẽ đến huyện, tìm bí thư Lâm bàn chuyện đóng gói.
Đây là một cuộc làm ăn tốt đấy, bí thư Trình lo đêm dài lắm mộng. Ông ta hỏi Tô Mạn có cách hay gì không.
Tô Mạn nói: “Thế chúng ta làm một thành phẩm cho bí thư Lâm xem thử trước, nói cho ông ấy biết, chúng ta dùng trúc làm hộp đóng gói thì có lợi ích gì. Sức thuyết phục sẽ càng cao hơn.”
Bí thư Trình vỗ đầu mình, nói: “Chú nóng vội mà quên mất cái này. Đúng, phải có một cái làm mẫu trước.”
Muốn tìm một người thợ giỏi bện ra hộp đóng gói cũng không khó.
Trong thị trấn này có một cư dân có tay nghề đấy. Công xã bên này tìm hai cây trúc, đồng chí này đứng trước mặt Tô Mạn và dưới sự chỉ điểm của cô, chế tạo ra một cái hộp. Thợ người ta có kinh nghiệm hơn Tô Mạn, nói hay là thêm cái tay cầm cho cái hộp này, lúc cầm thuận tiện hơn.
Tô Mạn vừa nghe thấy thì vỗ tay: “Cái này tốt, thêm vào đi. Đây là ưu điểm mà thùng giấy với hộp sắt không có được.”
Người thợ thủ công này thêm vào tay cầm có hình như bánh quai chèo. Bí thư Trình còn kĩ lưỡng, buộc một đóa hoa nhỏ vào cái vật vừa giống cái hộp vừa giống cái giỏ này. Chuẩn bị sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát ngay. Ông ta còn bảo Tô Mạn cũng đi theo, dù sao cô cũng là chủ nhiệm sản xuất rồi, chuyện này cô phải phụ trách quản lý.
Tô Mạn đương nhiên là không có ý kiến, cô đã thích ứng với chức vị mới này rồi.
Lúc tan làm đi về, đại đội Đại Kiều Loan bên này đã nhận được tin tức. Bổ nhiệm và miễn nhiệm quan trọng ở công xã đều cần phải thông báo xuống, đại đội bên này nhận được tin thì lập tức nói cho những người khác biết.
….
Các xã viên của đại đội Đại Kiều Loan bên này không tin chuyện đấy là sự thật.
Tô Mạn mới có mười mấy tuổi thôi đấy, đã làm chủ nhiệm rồi sao? Không phải đang đùa đấy chứ?
Cán bộ đại đội trực tiếp dán thông báo lên bảng thông báo ở bên ngoài đại đội rồi. Sau đợt xóa nạn mù chữ thì rất nhiều người đã nhận biết được một vài chữ, có người biết được nhiều thì đứng phía trước đọc to lên. Nói Tô Mạn đã được điều đến văn phòng tổng hợp, đảm nhiệm chức chủ nhiệm của xưởng phục vụ tổng hợp ở công xã.
Sau khi nghe người phía trước đọc xong nội dung, người ở đằng sau đều kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Đúng là thật này, cán sự Tô còn nhỏ như vậy đã làm chủ nhiệm rồi?”
“Sao có tiền đồ thế chứ?”
“Nhất định là biểu hiện tốt ở công xã.”
“Cán sự Tô quả thực là một người có tài năng.”
“Bây giờ không thể gọi cán sự Tô nữa rồi, phải gọi là chủ nhiệm Tô.”
Mọi người đều tranh nhau nói, rất nhanh chuyện này đã lan truyền khắp cả đại đội Đại Kiều Loan. Đây là một chuyện vẻ vang đấy. Trước kia đại đội Đại Kiều Loan chúng ta không có ai ở công xã cả, bây giờ xuất hiện một chủ nhiệm gì đó ở công xã rồi. Mặc dù họ cũng không hiểu cái xưởng, nhà máy này cụ thể là làm cái gì, có quyền lợi gì, nhưng mà cái xưng hô chủ nhiệm này không xem thường được đâu, là cán bộ quản lý người ta, đều xem là lãnh đạo rồi.
Nếu như đại đội trưởng Quách làm lãnh đạo ở công xã thì mọi người cũng không thấy kinh ngạc như thế, nhưng Tô Mạn mới đến công xã chưa được bao lâu, mới vài tháng mà thôi, người ta vẫn còn rất trẻ.
Hơn nữa người ta còn là học lực cấp hai đấy.
Còn là tự học nữa chứ.
Sau một hồi kinh ngạc, mọi người đến nhà họ Tô báo tin vui.
Gần đây người nhà họ Tô đều rất bận rộn, Tống Ngọc Hoa thì ngày nào cũng may quần áo ở công xã, làm xong rồi còn phải về dạy học cho phụ nữ trong đội. Lý Xuân Hoa ngoài việc đến công xã tập luyện theo định kỳ thì thời gian còn lại, bà đều ở nhà học thoại, tập diễn với ông già nhà mình. Còn hai đứa con trai, cả ngày họ bận rộn đi lên núi săn bắt, càng không có thời gian để đi dạo loanh quanh, cho nên cả nhà này là những người biết tin tức cuối cùng.
Sau khi nghe thấy tin, tay Lý Xuân Hoa đang cầm quyển kịch bản cũng đang run lên: “Có thật không, đừng có lừa tôi, sao tôi không nghe con gái nói vậy.”
Chủ nhiệm Lưu của hội liên hiệp phụ nữ cười nói: “Là thật đấy, hôm nay mới phát thông báo xuống, có lẽ chủ nhiệm Tô vẫn chưa kịp về để nói.” Bây giờ đã bắt đầu đổi cách xưng hô rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận