Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 144 - Đến nhà gây sự 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Những chuyện liên quan đến chị dâu cả nhà mình, Tô Mạn không quan tâm cho lắm, hai ngày này cô còn bận công việc sắp xếp lớp đào tạo.
Sau khi tốn thời gian hai ngày để sắp xếp lớp học, cô kêu Trình Hiểu Hồng phụ trách đi thông báo cho những người khác dựa theo thời gian trên bảng chương trình học để lên lớp. Mỗi cuối tuần dạy một bài. Về phần người đi học, sẽ do các các bộ ở đại đội sắp xếp. Lo lắng người tới quá nhiều, hoặc là quá ít, nên Tô Mạn còn ra giới hạn cho bọn họ, mỗi đại đội phải sắp xếp ít nhất một người qua cho mỗi một bài, và nhiều nhất là ba người, hơn nữa những người ở trong thời gian tốp đầu tiên này phải cố định, đợi hoàn toàn học xong mới có thể đổi người mới.
Về phần thiết bị dùng để đào tạo, đều có thể tự chuẩn bị thì tự chuẩn bị, không thể chuẩn bị thì công xã cung cấp. Mấy loại đơn giản như may quần áo, đan áo lông này. Có nhà ai lại không có nổi một cái áo len cũ và quần áo không mặc nữa chứ. Cho dù muốn mặc, nhưng để học tay nghề, cũng có thể tạm thời mang ra dùng.
Sau khi làm tốt những công việc này, Tô Mạn đi đến báo cáo tình hình với bí thư Trình.
Bí thư Trình cũng không coi trọng việc này cho lắm. Trong lòng ông ta có hơi không xem trọng, nhưng lại ngứa ngáy muốn thử một chút. Nghĩ đến dù sao bây giờ cũng là thời gian nông nhàn, lại thêm sắp vào mùa đông không có việc gì, cho nên cho Tô Mạn đi thử một chút. Năm sau bận rộn rồi, ông ta chắc chắn phải dừng công tác này lại, cho nên cũng không hỏi Tô Mạn nhiều vấn đề gì.
“Bản thân cháu tự sắp xếp đi, có gì khó khăn cứ tìm Tiểu Vương.” Suy cho cùng cũng là công việc mà mình sắp xếp cho Tiểu Tô, cho dù mình không xem trọng, nhưng vẫn phải bày ra thái độ của người làm lãnh đạo.
Tô Mạn vừa cười vừa đáp: “Bí thư Trình, chuyện đào tạo là chuyện nhỏ, chúng cháu có thể sắp xếp được, nhưng có một điểm, nếu như chúng cháu thật sự nhận được việc từ trong xưởng ở nội thành, vậy chúng ta có thể làm được không?”
“… Có thể nhận sao?” Bí thư Trình có hơi không tin, đừng thấy ông ta là một bí thư công xã, nhưng thực ra ông ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với những lãnh đạo xưởng trong huyện thành đó. Những lãnh đạo xưởng người ta sẽ không nể mặt một bí thư công xã như ông ta đâu.
Tô Mạn nói: “Cháu chỉ muốn thử một chút thôi, lỡ như có thể thành công thì sao. Nhưng không biết công xã chúng ta có ý kiến thế nào. Sau này nếu như nhận việc rồi, chắc chắn phải lấy danh nghĩa của công xã chúng ta.”
Trong lòng bí thư Trình vô cùng rối rắm. Thực ra ông ta không muốn đồng ý, ông ta cũng chưa bao giờ từng làm qua chuyện này, cảm thấy có hơi không đưa ra được quyết định.
Nhăn mày nghĩ ngợi cả buổi, ông ta mới đáp: “Vậy… vậy thử đi.” Dù sao Tiểu Tô cũng không chắc có thể nhận được việc.
Có được câu nói này của bí thư Trình, trong lòng Tô Mạn đã có tự tin.
Chuyện này đương nhiên không gấp, người vẫn chưa đào tạo xong, tạm thời tìm được cũng vô dụng. Hơn nữa cô còn phải tìm cách, về phần tìm cách thế nào, thì trong lòng cô đã có chút ý tưởng rồi.
Sau khi công tác đào tạo được sắp xếp xong, rất nhanh đã đi vào quỹ đạo.
Tốp học viên đầu tiên, phần lớn đều là tự mình tới báo danh tham gia. Dù sao kỹ thuật này học vào cũng không thiệt, bình thường muốn học, người ta chưa chắc đã dạy cho, bây giờ có công xã tổ chức, đương nhiên là bằng lòng qua đây học rồi.
Lần đầu tiên lên lớp, Tô Mạn còn đi dạo qua các lớp học một vòng để duy trì trật tự. Lúc mới đầu, những giáo viên này còn có hơi lạ lẫm, nhưng sau khi có các cán sự ở bên Hội liên hiệp phụ nữ giúp bọn họ duy trì trật tự, dần dần bọn họ cũng tìm đúng được thân phận làm giáo viên của mình, bắt đầu nghiêm túc dạy học.
Ngay cả loại người có tính cách yếu đuối như Tống Ngọc Hoa, kêu cô ta dạy người, ngược lại cũng rất nhập tâm.
Tô Thu Nguyệt còn áp sát bên ngoài lớp học nhìn chị dâu nhà mình dạy người ta với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Từ khi nào chị dâu thứ lại biến thành cái dạng này vậy, chị có hơi không quen.”
Tô Mạn chắp tay sau lưng, đáp: “Nhà mình trừ chị ra, thì ai cũng tiến bộ cả. Bây giờ mọi người đều đang nỗ lực tiến lên. Chị dâu thứ làm giáo viên đào tạo, chị cả cũng báo danh tham gia đội xây dựng đất nông nghiệp rồi, mẹ càng khỏi cần phải nói. Hơn nữa mỗi một người trong bọn họ đều dựa vào nỗ lực chân chính của mình, mà không phải là đầu cơ trục lợi.”
Tô Thu Nguyệt vừa nghe, lập tức cảm thấy áp lực.
Trước đây trong cả gia đình cô ta là người có triển vọng nhất, kết quả bây giờ lại bị từng người một vượt qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận