Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 528 - Ngọt ngào như đường




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tại đây, suy nghĩ của anh đã có sự thay đổi rất lớn, khiến anh tìm được hướng đi của đời mình.
Bí thư Lâm cười nói: “Cháu học được kỹ thuật rồi, có khi Nam Bình không giữ cháu được. Tầm mắt của cháu sẽ lớn hơn, sẽ muốn phục vụ cho nhân dân cả nước. Đồng chí Thôi Hướng Bắc, chú mong sau này cháu sẽ học thành tài, có thể tạo ra những thứ tốt hơn cho đất nước.”
Câu nói của bí thư Lâm khiến Thôi Hướng Bắc xao động. Lần này anh mang theo sứ mệnh đi học, vì tiến bộ của bản thân và cũng vì tiến bộ của đất nước.
...
Bởi vì buổi trưa lúc Tô Mạn giới thiệu thân phận của Thôi Hướng Bắc cho ông Cát, bên cạnh cũng có công nhân khác nên chuyện Tô Mạn có người yêu đã được lan truyền khắp xưởng.
Tô Tam Trụ biết tin khi đang đóng đinh cho đồ gia dụng, suýt nữa đã đóng trúng tay anh ta rồi. Phản ứng đầu tiên của anh ta là: “Không thể nào.”
Học trò do anh ta hướng dẫn khẳng định: “Thật mà, bọn em lừa thầy làm gì. Đích thân xưởng trưởng Tô nói với ông Cát. Cả hai đi rất gần nhau và cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”
Tô Tam Trụ: “...”
Tô Tam Trụ thật sự không muốn tin chuyện này. Anh ta hoàn toàn không tin em gái mình đã có người yêu, lại còn ngay trong tầm mắt của mình. Không có bất kỳ tín hiệu nào hết. Sao đột nhiên lại có người yêu chứ?
Là một người anh, sẽ có rất nhiều thứ cần suy xét khi chọn lựa em rể. Anh ta cũng không có gì bất mãn với Thôi Hướng Bắc cả. Người ta có học, có tài. Ngoại hình cũng cao to, cũng gọi là đẹp trai.
Nhưng quan trọng là Thôi Hướng Bắt biết đánh nhau. Thời nay thiếu gì người đánh vợ. Sức khỏe của em gái anh ta không tốt, nhỡ đâu một ngày nào đó, Thôi Hướng Bắc đánh em ấy thì sao. Anh ta nghĩ đến lúc đó, dù cả ba anh em bọn họ cùng xông lên cũng không ngăn được tên họ Thôi kia.
Trong lòng Tô Tam Trụ khá hoang mang, không thể nào nghĩ được vì sao Thôi Hướng Bắc lại lừa được em gái anh ta.
Anh ta ôm đầu suy nghĩ rất lâu mới nhớ đến bọc trứng gà kia. Lần đó, Thôi Hướng Bắc nói mấy quả trứng gà là do anh cả anh ta đưa. Lúc đó anh ta không nghĩ gì, cứ tưởng là anh cả đưa thật.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì không thể nào, anh cả còn hồ đồ hơn cả anh ta, sao có thể nghĩ đến chuyện đưa trứng gà cho em gái chứ? Vậy nên đó là của Thôi Hướng Bắc đưa ư? Trứng gà lại còn do anh ta giúp đưa đến trước mặt em gái nữa?
“...”
Tô Tam Trụ vô cùng muốn đóng cho mình một cái. Sao anh ta lại vì anh cả, anh hai nói Thôi Hướng Bắc tốt nên đã thả lỏng cảnh giác chứ? Anh ta quên mất tên nhóc Thôi Hướng Bắc không thật thà, hồi trước còn dẫn người trong đội lén đi săn bắt thịt rừng để ăn cơ mà.
Tô Tam Trụ thực sự không nhịn được, anh ta rất muốn hỏi em gái mình, rốt cuộc là vì cái gì em ấy lại nhìn trúng thằng nhóc Thôi Hướng Bắc kia.
Nhưng anh ta còn phải đi làm, không thể giữa chừng chạy ra ngoài. Là anh trai ruột của xưởng trưởng, anh ta không thể cầm đầu phá kỷ luật được.
Anh ta cứ nín nhịn đến lúc tan việc rồi nhanh chóng ra khỏi xưởng chạy vèo đến phòng làm việc của Tô Mạn.
Kết quả còn chưa tới nơi, anh ta đã thấy Tô Mạn khoác túi đi về hướng cửa chính.
Tô Tam Trụ trừng mắt. Trước đây sau khi tan việc, ngoại trừ đi học em gái anh ta sẽ không bao giờ đi lòng vòng bên ngoài.
Anh ta lập tức bám theo đuôi, lúc tới cửa chính đã thấy Thôi Hướng Bắc đứng trước cửa xưởng gia dụng, em gái anh ta mặt mày rạng rỡ bước tới. Thôi Hướng Bắc chẳng khác gì gái mới lớn, mặt mũi đỏ hồng. Thật không có tiền đồ.
Tô Tam Trụ lẩm bẩm nói, sau đó anh ta lại thấy trên gương mặt thẹn thùng của Thôi Hướng Bắc nở một nụ cười vô cùng đắc ý. Nhìn là muốn đánh cho một trận nên thân.
Lúc đi trên đường, tay cái thằng Thôi Hướng Bắc kia còn thỉnh thoảng đụng trúng tay em gái anh ta.
Chắc chắn là cố ý!
Tô Tam Trụ tức đến mức suýt chút nữa đã xông lên trước, nhưng anh ta không dám. Anh ta sợ em gái sẽ nổi giận, cũng đánh không lại Thôi Hướng Bắc.
Anh ta tính mai sẽ đổi ca với người khác rồi qua xưởng gạch tìm anh cả, hai anh em cùng nhau tìm Thôi Hướng Bắc. Em gái nhà họ không thể bị người ta lừa đi dễ thế được. Phải tra rõ mười tám đời tổ tông của Thôi Hướng Bắc.
Lúc này Thôi Hướng Bắc còn chưa biết mình bị người khác theo dõi, anh vừa khẩn trương vừa vui vẻ đi cạnh Tô Mạn. Anh muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy. Chỉ đành giả vờ để tay ở hai bên, mượn tần suất dao động khi đi đường để thỉnh thoảng đụng chạm tay cô.
Mỗi lần đụng trúng, cái cảm giác đó ngọt ngào như trộm được đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận