Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 754 - Mài giũa




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà tài nguyên khoáng sản ở trong nước cũng không thể xuất khẩu. Cho nên hàng hóa xuất khẩu luôn chính là chuyện bộ ngoại thương đau đầu.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, đối với đất nước tư bản chủ nghĩa mà nói, thứ Hoa Quốc hiện giờ hấp dẫn bọn họ nhất dĩ nhiên là lao động.
“Tiểu Tô à, sao cháu nghĩ đến điểm này?”
Tô Mạn nói: “Cháu chính là nghe nói tiền lương của bọn họ cực kỳ cao, tiền lương một tháng mấy trăm đôla, tương đương với tiền lương mấy năm của công nhân chúng ta. Như vậy tính toán ra, chi phí công nhân của bọn họ rất cao. Cháu mượn điểm này nói chuyện với ngài James.”
Trên thực tế điểm này vẫn là tương lai sau khi cải cách vì hấp dẫn đầu tư nước ngoài, trong nước đưa ra một vài chính sách. Sau cải cách, công nghiệp sản xuất của quốc gia rất lạc hậu, sau đó nghĩ tới hấp dẫn đầu tư nước ngoài mở nhà xưởng, rất nhiều nhãn hiệu sản phẩm quốc tế đều mở xưởng sản xuất ở Hoa Quốc. Thế cho nên sau đó rất nhiều sản phẩm đều là Hoa Quốc sản xuất.
Đương nhiên, chỗ hỏng cũng không phải không có, tạo thành rất nhiều sự ô nhiễm cho quốc gia. Nhưng đây quả thật là một biện pháp gia tăng lao động sản xuất nhanh nhất.
Nhưng bây giờ Hoa Quốc không có khả năng làm cái này. Tình hình quốc tế hiện tại còn rất vi diệu, thường thường chiến tranh lạnh một cái. Phong tỏa mậu dịch linh tinh.
Ví dụ như ngài James này, đó cũng không phải ông ta đại biểu quốc gia tới, chẳng qua là tư nhân chạy tới thôi. Cho nên bây giờ Hoa Quốc muốn quang minh chính đại hấp dẫn người ta lại đây mở xưởng, đó là không có khả năng. Hơn nữa hiện giờ Hoa Quốc cũng không thể làm như vậy, dù sao ở trên mảnh đất này, chế độ sở hữu nhà xưởng riêng không thể tồn tại.
Cố Thành hiển nhiên cũng cân nhắc thật lâu, suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ ngay cả Tô Mạn biết đến cái này cũng từng suy xét đi vào không.
Cuối cùng vẫn mất mát thở dài.
“Tiểu Tô, nếu dựa theo phương pháp này của cháu, xuất khẩu nhiều một chút ở Hồ Giang, cháu có nắm chắc không?”
Tô Mạn: “… Lãnh đạo, chú xác định? Nếu làm cái này, lỡ như xảy ra vấn đề thì làm sao đây? Cháu cảm thấy, chúng ta vẫn phải cẩn thận chút. Hoàn cảnh quốc tế hiện tại vi diệu, những lãnh đạo như chúng ta cũng không biết khi nào thay đổi chính sách. Nếu cháu làm cái này quá nhiều, sau này không nói rõ được. Muốn xuất khẩu, thật ra vẫn có biện pháp khác. Trong nước chúng ta vẫn có rất nhiều thứ tốt.”
Cô cũng mờ mịt nhắc nhở Cố Thành, cũng không cần làm động tác lớn. Tránh cho sau này bị liên lụy.
Cố Thành lại lắc đầu: “Mặc kệ sau này thế nào, bây giờ có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Quốc gia chúng ta quả thật cần ngoại tệ. Nếu có thể tiến cử một vài thiết bị công nghiệp tiên tiến, cái này đối với chúng ta mà nói rất có trợ giúp. Chúng ta không thể vì chuyện sau này xảy ra, nên bây giờ cái gì cũng không làm. Cháu chỉ cần nói cho chú biết, phương pháp này của cháu còn có thể thúc đẩy xuất khẩu mặt hàng khác không?”
Tô Mạn không có cách nào lý giải tâm tình này của ông ta. Biết rõ không thể làm, còn muốn kiên trì làm.
Nhưng Cố Thành hỏi cô, cô nghĩ một hồi, cũng dựa theo tình hình thực tế trả lời: “Hẳn là có thể làm, chờ sau khi xưởng gia dụng chúng cháu xuất khẩu, ngài James đó nếm được ngon ngọt, đương nhiên sẽ càng thêm ra sức. Nhưng cũng không thể quá sốt ruột, dù sao khi nào những người nước đó thay đổi thái độ chúng ta cũng không biết, nếu bày hàng quá lớn, ngược lại rất dễ xảy ra vấn đề.”
Cố Thành ngưng trọng gật đầu: “Chuyện này chú sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Ông ta lại nhìn Tô Mạn: “Tiểu Tô à, cháu có nghĩ tới đổi một chức vụ hay không?”
Tô Mạn lộp bộp trong lòng: “Chú sẽ không để cháu làm ngoại thương đấy chứ, cháu làm không được đâu.”
Chuyện này cô kiên quyết không làm. Lén làm một đơn thì được, muốn làm nhiều hơn cô cũng không muốn.
Cố Thành nở nụ cười: “Không để cháu làm cái này, ý của chú là, cháu có nghĩ đến làm việc ở tỉnh bên này không. Nền tảng bên đây càng lớn hơn.”
Tô Mạn lại lắc đầu.
Cấp bậc bây giờ của cô, nếu tăng lên rồi đi ra ngoài, nhiều lắm là làm đại thư ký cho phó cán bộ chuyên trách của tỉnh.
Cấp bậc của cô tuy rằng rất cao. Nhưng trên thực tế tới trong tỉnh rồi sẽ không vẻ vang gì. Làm sao tốt bằng khi cô làm xưởng trưởng ở Nam Bình chứ, hiện giờ Nam Bình cô nói lời phải giữ lấy lời.
Hơn nữa, sạp hàng vừa mới bày lớn, cô quả thực vừa mới trưởng thành, sẽ không buông tay đâu.
“Cháu cảm thấy mình còn cần mài giũa.”
Cố Thành lập tức cảm thấy rất đáng tiếc, ông muốn điều Tô Mạn đến bên người để bồi dưỡng thật tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận