Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 231 - Nghỉ đông




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bây giờ thi xong, Tô Thu Nguyệt... vẫn không dám đi, lỡ như thành tích không như ý, em gái lại tìm cô ta tính sổ.
Tô Thu Nguyệt nghĩ mình làm chị mà còn sợ em gái, trong lòng cực kỳ uất nghẹn. Nhưng hết cách rồi, ai bảo đuôi sam[1] của mình bị người ta tóm quá nhiều...
[1] Đuôi sam tương tự như gót chân A Sin, ý nói sơ hở, điểm yếu.
Cô ta thu dọn đồ đạc ở ký túc xá rồi vác hành lý về nhà, số chăn bông này phải vác về, mùa hè còn ổn, đến mùa đông lại rét, nếu không mang về thì trong nhà cũng không còn cái nào.
Những người khác trong phòng ngủ đã sớm có người thân đến đây phụ giúp thu dọn đồ đạc, sau đó cùng nhau gom đồ về nhà, không khí vô cùng náo nhiệt, trừ Tô Thu Nguyệt không có ai quan tâm.
Cô ta vác hai cái đệm chăn to đùng, lưng đeo cặp sách, chúng đè nặng đến mức cất bước không nổi, với lại đi trên nền tuyết lạnh buốt, khỏi nói trong lòng cô ta khổ sở thế nào.
Trước đây đến kỳ nghỉ Đông, mẹ biết cô ta sắp nghỉ, thường sẽ sắp xếp cho cả nhà anh trai đến đón. Bây giờ trong nhà không có thèm quan tâm cô ta, chỉ thương mỗi em út.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta chua lòm, hơn nữa còn nghẹn thêm. Sau này mình nhất định phải tiến bộ, để cho người nhà biết Tô Thu Nguyệt này cũng không thua kém.
Dĩ nhiên Tô Thu Nguyệt không biết mẹ mình đang biểu diễn ở các công xã, bận đến mức chân không chạm đất nên đã sớm quên mất con gái lớn trong nhà. Còn những người đàn ông nhà họ Tô thì hiện đang tham gia học làm thợ mộc và làm hàng tre trúc, thế nên không một ai nhớ phải đi đón em gái lớn. Dù sao không có mẹ nhắc nhở, bọn họ thật sự không biết bao giờ em gái lớn được nghỉ phép.
Vì vậy đợi Tô Thu Nguyệt về đến nhà, trừ hai đứa trẻ ra, vậy mà lại không có ai ở nhà, ngay cả Tiểu Mễ Lạp cũng được Tô Nhị Trụ cõng đi học chung.
Dọc đường đi khổ sở biết bao, về nhà lại thấy cảnh tượng vắng vẻ thế này, Tô Thu Nguyệt bỗng dưng không kìm nổi nữa, nước mắt lưng tròng.
Hai đứa trẻ, mỗi đứa cầm một chiếc bánh ngô, đứng ngoài cửa nhìn cô cả với hai mắt đỏ bừng. Bọn nó sửng sốt, sau đó nhìn nhau, cuối cùng dè dặt đưa một nửa chiếc bánh còn lại trong tay mình cho Tô Thu Nguyệt: “Cháu cho cô cả ăn này, cô cả đừng khóc.”
Tô Thu Nguyệt: “…”
Đợi mãi đến khi trời nhá nhem tối, người trong nhà mới lục tục quay về.
Tô Mạn và Lý Xuân Hoa cùng nhau trở về, hai người gặp nhau ở công xã.
Vừa vào nhà đã thấy Tô Thu Nguyệt đang sưởi ấm.
“Ơ, con gái lớn của mẹ cũng về rồi.” Lý Xuân Hoa cười nói, tinh thần sảng khoái.
Tô Mạn cũng thả cặp sách xuống: “Chị, hôm nay chị về, sao không đến công xã tìm em? Em còn định giúp chị thu dọn đồ đạc đấy.”
Tô Thu Nguyệt: “…”
Lý Xuân Hoa vừa nghe vậy thì vỗ tay ngay tức khắc: “Đúng thế, mẹ quên mất chuyện này, may mà con gái út nhà chúng ta tâm lý, còn nhớ rõ chuyện này đó.”
Tô Mạn nói: “Dù sao con cũng tiện đường, nhưng mà chị của con lợi hại thật, tự mình quay về.”
Nói cũng nói hết rồi, Tô Thu Nguyệt cảm thấy mình không còn lời nào để nói.
Lát sau, người trong nhà lục tục trở về, hơn nữa tinh thần của người nào người nấy đều rất tốt, giống như đi ra ngoài bận rộn đến giờ mới về, đặc biệt có cảm giác như đạt được thành tựu.
Nhất là Lâm Tuyết Cúc, đi đường cực kỳ mạnh mẽ, cô ta còn cầm quyển sách trên tay, vờ như mình là phần tử trí thức.
Thậm chí cô ta còn học theo Tô Mạn mà cắt tóc ngắn, vốn dĩ muốn bắt chước tác phong văn hóa của Tô Mạn, kết quả lại trở nên khá hung dữ. Thế mà cô ta còn cảm thấy rất tốt, cho rằng đây là phong thái của cán bộ.
Tống Ngọc Hoa thì hoàn toàn ngược lại với Lâm Tuyết Cúc, thuộc kiểu vợ hiền dịu dàng. Cô ta thắt bím tóc, mặc đồ do mình làm ra, hơn nữa bây giờ ngày càng có sức lực, so với trước đây, đúng là có sự thay đổi quá lớn.
Nhìn bọn họ trở thành như vậy, Tô Thu Nguyệt cảm thấy mình không thể nào nhận ra người trong nhà nữa.
“Sao mọi người về muộn thế, trời đổ tuyết lớn, không phải mọi người nên ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Nghỉ ngơi gì chứ, không có thời gian.” Lý Xuân Hoa đặt cái cốc tráng men lên chậu than nóng, chuẩn bị hâm nóng chút nước cho mình uống.
“Những ngày như thế này, không có hôm nào nhàn rỗi, ngày mai còn phải đi ra ngoài. Có quá nhiều công xã bảo bọn mẹ biểu diễn tiếp, không biết mẹ phải vất vả đến đâu đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận