Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 496 - Tham quan, điều tra




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong khu bên này mới xây một xưởng, kết quả phát hiện đồ dùng trong nhà mua về vậy mà đều là đồ gia dụng của xưởng Nam Bình, lại đi hỏi một chút, ngay cả gạch cũng là của Nam Bình. Người ta xây một bến tàu, đến lúc đó một chiếc thuyền lướt qua cũng không có gì đáng ngại mà… Nghe nói cả tỉnh không phải chỉ có một mình họ, sau khi điều tra thêm, các huyện khác cũng đã báo cáo tình hình với họ, nói đồ vật đều chạy từ chỗ Nam Bình.
Bây giờ Nam Bình còn trèo lên mặt báo của cả nước.
Chuyện này thật sự là càng cao càng sống động.
Lãnh đạo khu vực Hoa Châu quyết định đến huyện tham quan làm khảo sát.
Chuyến tham quan khảo sát này có hai mặt, một mặt là ngoài ánh sáng, một mặt là trong bóng tối. Ngoài sáng, mấy vị lãnh đạo đến huyện họp và thảo luận. Trong tối, một đội nhỏ đến khảo sát sẽ đi nhìn xem sự phát triển thật sự của huyện Nam Bình hiện giờ.
Chuyện này bí thư Lâm cũng có biết đến, nhưng mà bí thư Lâm cảm thấy bản thân làm việc chân chính nên không sợ bóng đè, vì vậy hoàn toàn không xem trọng.
Sau khi nhận được tin tức, cùng lắm cũng chỉ yêu cầu các đồng chí điều chỉnh và sắp xếp công việc, thậm chí ngay cả việc bảo nhà ăn huyện tăng thêm vài món thức ăn cũng không nhắc đến.
Vẫn là vợ ông ấy – Chủ tịch Nhậm nhắc nhở bên nhà ăn thêm món.
Chuyện này bên cơ quan huyện ủy cũng không giấu diếm bên ngoài, mấy đơn vị đương nhiên cũng biết chuyện có một đội sẽ đến khảo sát.
Quan hệ của thư ký Lý và Tô Mạn khá tốt, anh ta còn lén lút nhắc nhở cô nên chú ý mọi mặt, nếu như gặp được người lạ cũng phải chú ý.
Tô Mạn suy đoán, không chừng đây là một bộ muốn đến tham quan điều tra.
Bây giờ cô và các thành viên khác của Tứ Giác Đồng đang ăn chung một nồi cơm, vì vậy cũng lén nhắc nhở mấy xưởng trưởng khác, gần đây phải thành thật thật quản lý sản xuất của xưởng, đừng đi ra ngoài kiêu ngạo.
Tô Mạn còn mời bọn họ đến xưởng đồ gia dụng ăn bữa cơm thương lượng đối sách.
Xưởng trưởng Chu xưởng trưởng Cao không thích đội điều tra khảo sát lắm. Cảm thấy sau này bọn họ sẽ bó tay bó chân, chỉ lo lắng đụng phải một người lãnh đạo khó nói chuyện, quay đầu là lập tức soi mói bọn họ làm chỗ nào không tốt, muốn xử lý họ.
Tô Mạn nói: “Bây giờ một vùng Nam Bình vui vẻ phồn vinh, chắc cũng không đến mức chọc phải. Còn nữa, chúng ta còn có bí thư Lâm mà.”
Nói đến bí thư Lâm, trong lòng mọi người lại an tâm một chút. Bí thư Lâm này mặc dù chỉ là lãnh đạo của một huyện. Thế nhưng cũng là một người có thể đảm đương trách nhiệm, gặp chuyện thì chắc chắn sẽ đứng ngăn trước mặt. Hơn nữa, bí thư Lâm có phong cách cứng rắn, lúc đầu đến đây là vì nhiệm vụ, trước mặt lãnh đạo cấp trên vẫn rất có tiếng nói.
“Thật ra cháu lại cảm thấy, đây là thách thức, cũng là một cơ hội.” Tô Mạn vui vẻ nói.
“Trước giờ làm gì có lãnh đạo đến chứ, bây giờ người ta lại cố ý sắp xếp lãnh đạo tới thị sát. Điều này rõ ràng chính là công nhận việc làm của chúng ta. Chúng ta hoàn toàn có thể thừa dịp lần này đạt được ưu ái của các lãnh đạo khu vực, mang lại cho Nam Bình càng nhiều tiềm năng chính trị.”
Xưởng trưởng Chu trưởng lên tiếng: “Tiểu Tô à, đầu óc của cháu cũng thật là sống động, có còn ý kiến gì nữa không?”
Tô Mạn đáp: “Cũng có vài ý tưởng, nhưng không thể quá rõ ràng. Lãnh đạo của chúng ta không thích phô trương, không thích nhúng tay vào những chuyện giả dối này. Nếu chúng ta quá rõ ràng cũng không tốt. Nhưng mà đến lúc đó, đội điều tra chắc chắn sẽ dừng lại trong từng xưởng chúng ta điều tra tình huống. Vì vậy cần phải chú ý đến mọi mặt trong xưởng cho tốt. Chỉ cần hiệu suất của chúng ta phù hợp với sự phát triển hiện tại thì sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
….
Tại huyện Nam Bình sôi động, hầu hết trên các đường phố đều chật kín công nhân mặc đồng phục. Các công nhân đều lục tục tan tầm bước ra khỏi xưởng, có một vài đồng chí học trung cấp đi làm.
Các công nhân mặc quần áo chỉnh tề, tinh thần no đủ. Cho dù hiện giờ ăn cơm cũng chỉ no bảy tám phần, cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Bởi vì bây giờ huyện Nam Bình phát triển, để bọn họ nhìn thấy được hi vọng và tin tưởng cuộc sống ngày mai sẽ ngày càng tốt hơn. Đợi đến khi đơn vị phát triển càng ngày càng tốt, lương thực cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Từng nhà đều có thể được ăn cơm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận