Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 126 - Hoan nghênh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thật ra trong lòng bà ta rất không phục. Dẫu sao lúc đầu suýt chút nữa bà ta đã là chủ tịch của hội phụ nữ, nhưng bởi vì chủ tịch Nhậm nhảy dù [1] nên bà mới bị chèn ép vị trí. Bây giờ cháu gái ngoại mình bị ép phải chạy đến công xã dưới đó. Bản thân vẫn ngày ngày bị chèn ép.
[1]Nhảy dù (từ gốc: 空降): một từ dùng để chỉ quan chức cấp cao được điều trực tiếp xuống để đảm nhận chức quan ở địa phương, hình dung chức vị trực tiếp giảm xuống.
Nếu như không phải vì chủ tịch Nhậm cứ đứng trên nhìn chằm chằm, bà ta cũng không phải chịu tức giận từ một cán sự nhỏ bé.
Sau khi họp xong, chủ tịch Nhân lại tự mình gọi điện tới công xã Bắc Hà, hỏi thăm công việc ở hội phụ nữ của bọn họ, tìm hiểu chi tiết tình hình của đội biểu diễn.
Khuôn mặt chủ nhiệm Hách vui mừng đến đỏ cả lên, nói chuyện một cách mạnh mẽ.
“Chủ tịch Nhậm, chúng tôi sớm đã chuẩn bị cho công việc này rồi. Vẫn luôn đợi vụ mùa kết thúc thôi, phần lớn thành viên trong đội đều là chiến sĩ thi đua. Đây là một kiểu khen thưởng. Mọi người đều rất ủng hộ.”
Chủ tịch Nhậm nói: “Xem ra quan hệ của hội phụ nữ với quần chúng nhân dân không tồi nhỉ.”
Chủ nhiệm Hách tự tin vỗ ngực mình: “Còn không phải sao, bây giờ công việc của hội phụ nữ công xã mọi người đều ủng hộ.”
Thông tấn viên ngồi trong phòng bên cạnh nghe thấy vậy, trái tim đập thình thịch, ai dám không ủng hộ đây. Trong nông trường còn nhốt một đám người chưa thả kìa.
Chủ nhiệm Hách lại cười nói: “Mấy ngày nữa là đến 1/10, chúng tôi còn chuẩn bị tổ chức một hoạt động diễn xuất lớn. Chúc mừng vụ thu và quốc khánh song hỷ lâm môn. Lần này chúng tôi không tổ chức diễn xuất giáo dục nữa, chúng tôi đơn thuần muốn để mọi người vui vẻ cùng nhau.”
Nghe thấy công xã Bắc Hà lại có náo nhiệt, chủ tịch Nhậm lập tức nói: “Vậy tôi sẽ dành thời gian qua đó xem vui như thế nào.”
Nghe thấy lời của chủ tịch Nhậm, chủ nhiệm Hách vui đến nỗi đứng dậy: “Xin mời xin mời, các đồng chí ở công xã Bắc Hà nhiệt liệt chào mừng cô tới.”
...
Lần này chủ tịch Nhậm đã có lời khẳng định, thời gian cũng được xác định xong, nên đương nhiên hội liên hiệp phụ nữ ở công xã Bắc Hà cũng chú trọng hơn.
Không chỉ như vậy, đợi sau khi bí thư Trình biết được, lại càng hào phóng ủng hộ công tác biểu diễn mừng lễ Quốc Khánh của hội phụ nữ, kêu những văn phòng khác ở phía bên công xã đều tới hỗ trợ, cũng cho hội liên hiệp phụ nữ thoải mái lấy cơ sở thiết bị trong kho hậu cần. Trên cơ bản này, công tác phía bên Tô Mạn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bởi vì cô đã có nhiều kinh nghiệm sắp xếp hội diễn, nên chuyện lần này hiển nhiên cũng do cô phụ trách, nhưng cô cũng sẽ không chiếm hết toàn bộ công lao. Mỗi lần hoàn thành một công tác sắp xếp đều sẽ chủ động báo cáo với chủ nhiệm Hách, rồi lại kiến nghị với bà ta hãy báo cáo với phía bên bí thư Trình một chút.
Bằng cách này, bí thư Trình cảm thấy hội diễn này là hoạt động của toàn bộ công xã, nên sẽ càng coi trọng hơn, cũng sẽ hài lòng với sự coi trọng mà hội phụ nữ dành cho ông ta.
Bản thân chủ nhiệm Hách cũng có được sự thỏa mãn cực lớn, cảm thấy công việc này là được hoàn thành dưới sự dẫn dắt của bà ta, mà Tô Mạn chính là một nhân tài đắc lực nhất dưới quyền của bà ta.
Lần này, người có thể dùng được trong hội phụ nữ, Tô Mạn đều dùng đến hết, Trình Hiểu Hồng được dùng rất thuận tay, cô vẫn cho cô ta làm trợ lý như cũ, một vài chuyện lặt vặt đều sắp xếp cho cô ta làm. Về phần Đinh Mẫn, thì lại phụ trách liên lạc với phía bên trường trung học phổ thông ở công xã, để học sinh ở trường cấp ba công xã tới biểu diễn một tiết mục đại hợp xướng, có thể nói là người và vật đều dùng được phát huy tác dụng lớn nhất.
Trong khi những người này đang bận rộn, bản thân Tô Mạn đương nhiên cũng không nhàn rỗi, dù sao thì thời gian cũng cấp bách quá, cô ở bên này đã sắp xếp xong chuyện xưa, nhưng cũng phải cho những người này tập luyện nữa.
Lần này cô cho diễn một loại kịch sân khấu với hình thức hài kịch. Nếu đã là lễ Quốc Khánh, vậy hiển nhiên không thể thiếu một vài câu chuyện vào thời kỳ kháng chiến chống Nhật ngày xưa rồi.
Tô Mạn sắp xếp một câu chuyện về bác gái nông dân đấu trí với giặc ngoại xâm. Chuyện xưa viết rằng trong một thôn xóm nhỏ, bởi vì người trẻ tuổi đều đã anh dũng tòng quân, đáp lại lời kêu gọi của tổ quốc, cho nên trong thôn chỉ còn lại một vài người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Có một ngày, đám quỷ Nhật lén lút lại gần thôn, bị thím Hoa thông minh phát hiện ra. Thím Hoa đã dẫn người già và trẻ nhỏ trong thôn bố trí cơ quan mai phục, một lưới bắt hết đám giặc ngoại xâm. Trong quá trình đánh đám quỷ Nhật, hiển nhiên sẽ phát sinh một loạt những câu chuyện không biết nên khóc hay nên cười khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận