Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 122 - Phần thưởng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc đứng ở trên đài cầm lấy giấy khen, tim Lâm Tuyết Cúc cũng muốn nhảy ra ngoài.
Giờ khắc này cô ta cảm thấy được sự cố gắng lúc trước của mình cũng không uổng phí. Nỗ lực lao động đều đáng giá.
Thậm chí trong lòng cô ta không duyên cớ chút muốn khóc.
Thì ra làm một người vinh quang cũng không khó như vậy. Chỉ cần chịu liều mạng, làm cu li, Lâm Tuyết Cúc cô ta, cũng là người có năng lực!
Buổi tối chờ khi Tô Mạn tan tầm trở về, Lâm Tuyết Cúc sớm đã tới đây chào đón cô, còn cầm giấy khen trong tay: “Em gái em xem, chị thành chiến sĩ thi đua rồi, chị là chiến sĩ thi đua của đội sản xuất Đại Kiều Loan chúng ta!”
Lý Xuân Hoa đi ra từ trong phòng, trợn trắng mắt mắt liếc cô ta một cái: “Giỏi nhỉ, đó là bà đây không cần, mới đến lượt cô.”
Lâm Tuyết Cúc: “…”
Tô Mạn nhìn tờ giấy khen kia, gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Làm khá lắm chị dâu cả, chứng tỏ rằng sự cố gắng của chị tất cả mọi người xem ở trong mắt. Về sau phải không ngừng cố gắng đấy.”
Vẻ mặt Lâm Tuyết Cúc vui mừng: “Thế không phải à, chị thật sự đi sớm về khuya làm việc mà. Đời này chị sẽ không quá liều mạng như vậy nữa.”
Sau đó cõi lòng cô ta ngập tràn sự chờ mong nhìn Tô Mạn: “Em gái à, cái kia, bây giờ chị coi như là tăng thể diện cho nhà họ Tô, làm ra một ít cống hiến…”
“Đúng vậy, em nói rồi, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho em, và nhà chúng ta, đều sẽ khen thưởng. Lời này em nhớ rõ.”
Lâm Tuyết Cúc lập tức mặt mày hớn hở, vẻ mặt chờ mong.
Lý Xuân Hoa nhìn thẳng mắt trợn trắng, ghét bỏ không muốn chút nào. Cảm thấy đây là tiểu nhân đắc chí.
Sắc mặt Tô Mạn lại nghiêm túc lên: “Nhưng chị dâu, em có lời muốn xác định với chị một chút.”
“Em nói đi.”
“Sự vinh quang của chiến sĩ thi đua này, chị có thể duy trì bao lâu?”
Lâm Tuyết Cúc khó hiểu hỏi: “Gì, bây giờ chị đã là chiến sĩ thi đua mà.”
Tô Mạn gật đầu: “Đúng vậy, chị là chiến sĩ thi đua, nhưng việc này cũng nhất định khiến chị bị càng nhiều người chú ý. Lỡ mà nếu như chị đột nhiên thay đổi tác phong của chị, bây giờ chị vinh quang càng lớn, sau lưng bị chê cười càng nhiều. Liên quan tới em là em chồng cũng bị chị liên lụy. Người ta sẽ nói, chị dâu cả của Tô Mạn là chiến sĩ thi đua giả, lúc trước đều giả vờ, bây giờ không làm bộ nữa, hiện nguyên hình.”
“…”
Lý Xuân Hoa hối hận vỗ đùi: “Ôi chao, mẹ làm sai rồi. Tính tình của chị dâu con chính là con vợ lười biếng, làm sao vẫn có thể duy trì chứ. Xong rồi xong rồi, vậy sẽ liên lụy tới con gái của mẹ. Sớm biết vậy để cho nước phù sa chảy ra là được rồi.”
Trên mặt Lâm Tuyết Cúc cũng có hơi hoảng. Cô ta cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, không phải nên khôi phục nguyên dạng sao. Nếu vẫn tiếp tục làm như vậy, mệt lắm. Nhưng em chồng nói như vậy, nếu cô ta thay đổi, lại liên lụy em chồng thì sao?
Cho nên nếu cô ta không duy trì được biểu hiện lúc trước, em chồng cũng không khen thưởng nữa?
Tô Mạn vừa uống nước, vừa nhìn cô ta: “Chị dâu, em nghe nói bên đội thưởng cho một cái cốc tráng men.”
Nghe cô nói thế, trong lòng Lâm Tuyết lại tốt hơn một chút: “Đúng vậy, cái cốc ấy dùng tốt.”
Tô Mạn buông ly nước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị xem, chị cố gắng, thì chị được hồi báo. Có phải hay không? Không phải chị mang đến vinh dự cho gia đình, mà là tự chị mang đến vinh dự cho mình. Mang đến điều tốt. Về sau trong đội chọn cán bộ, chính là muốn xem biểu hiện tốt của các chị.”
Lâm Tuyết Cúc vừa nghe lời này của Tô Mạn, liền quay đầu lại không thèm những phần thưởng khác nữa: “Chọn cán bộ? Chị cũng có thể đi?”
Tô Mạn đáp: “Sao không thể được? Cán bộ hay chọn ra từ trong quần chúng nhân dân mà. Chị dâu, chị còn trẻ, cơ hội nhiều. Nhất định phải tiếp tục duy trì tinh thần và biểu hiện này của chị. Dù sao bây giờ chị cũng là chiến sĩ thi đua của đại đội Đại Kiều Loan. Đã được chú ý nhiều mặt, về sau chỉ cần chị có biểu hiện tốt, người khác đều xem ở trong mắt. Cơ hội lớn đó.”
Nghe thấy em chồng nêu ra nhiều điểm như vậy, tính toán trong lòng Lâm Tuyết Cúc cũng nổi dậy cực nhanh.
Nếu sau này lại không tích cực, cô ta không chỉ không lấy được phần thưởng của em chồng, còn có thể bị người ta chê cười.
Những chuyện lúc trước làm đều uổng phí.
Mà nếu quả biểu hiện của cô ta tích cực, không chỉ có thể lấy được phần thưởng, về sau còn được chú ý, không chừng còn có thể làm một cán bộ…
Cô ta kiên định nhìn Tô Mạn: “Em gái, chị là chiến sĩ thi đua, chị là phần tử tích cực. Về sau, để nhóm cán bộ thấy biểu hiện của chị.”
Tô Mạn gật đầu, quay đầu nói với Lý Xuân Hoa mang vẻ mặt không tin: “Mẹ lấy ít vải may bộ quần áo cho chị dâu cả mặc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận