Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 173 - Khuyên nhủ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghe được lời này của Tô Mạn, trong lòng chủ nhiệm Lưu cũng có thêm tự tin. Đúng vậy, Tô Mạn chính là người ở trong đội bọn họ, thuận tiện hơn những người khác nhiều. Mà khả năng làm việc của cô, chính là nổi tiếng khắp toàn bộ công xã.
Vì thế chủ nhiệm Lưu lại xách đồ vui vẻ trở về.
Lý Xuân Hoa còn có hơi đau lòng vì đồ mà người ta tặng.
Tô Mạn nói: “Mẹ, không chỉ lần này không thể nhận, mà sau này bất cứ người nào tới tặng đồ, cũng không thể nhận. Mẹ nhận là đồ, còn con thì mất việc.”
Lý Xuân Hoa sợ hết hồn: “Nhưng, nhưng mẹ thấy vợ của đội trưởng Quách cũng cầm…”
“Cho nên tại sao đội trưởng Quách vẫn làm đại đội trưởng ở trong đội lâu như vậy?”
“Mẹ, đôi mắt của quần chúng đều sáng như tuyết.”
Lý Xuân Hoa lập tức tỉnh ngộ, nếu như bị người nhìn thấy rồi nói ra ngoài, vậy con gái nhà mình cũng sẽ không còn thể diện ở trước mặt lãnh đạo.
“Được, sau này nếu ai cầm đồ tới nhà mình, mẹ sẽ đuổi ra ngoài.”
Chuyện hội phụ nữ ngược lại không mang đến cho nhà họ Tô sự thay đổi gì, chẳng qua là hai ngày nay ở nhà họ Tô cũng không tính là bình yên. Ngày mai, đồng chí Lâm Tuyết Cúc và đồng chí Tô Đại Trụ phải xuất phát, đi tham gia đội xây dựng đất nông nghiệp, mãi cho đến khi tuyết lớn phủ đầy mặt đất mới có thể trở về. Một chuyến đi làm này chính là hơn một tháng.
Đồng chí Lâm Tuyết Cúc vô cùng mong chờ vào chuyện này, cứ khi nói đến chuyện này, là lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như một chiến sĩ xông pha chiến trường.
Về phần Tô Đại Trụ… suy nghĩ của anh ta cũng không quan trọng.
Ngày hôm sau chính là ngày Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ phải tham gia vào đội tuần tra. Gần đây tên trộm gà vô cùng ngông cuồng, bình thường hành động ở trong núi, hơn nữa còn chạy rất nhanh, dân binh bình thường khi nghe thấy động tĩnh, tới nơi đã chỉ còn lại lông gà đầy đất.
Cái này cũng khó trách, ngọn núi đó cao lớn lại còn triền miên, trong núi thảm thực vật dày đặc, một người trốn ở trong đó cũng là một chuyện không dễ bị phát hiện ra.
Dân binh không đủ, đương nhiên phải sắp xếp thêm người, lúc này vừa hay đương lúc nông nhàn, nên đại đội trưởng Quách sắp xếp cho các tráng đinh đi làm.
Tô Nhị Trụ nóng nảy nói: “Nếu như bị con bắt được, con nhất định sẽ đánh nó một trận tơi bời, hại ông đây nửa đêm còn không được đi ngủ.”
Tống Ngọc Hoa nói: “Đánh người làm gì? Kêu anh đi bắt người thì bắt người, không kêu anh đánh, thì anh đừng đánh. Cái tính đánh người này của anh sao lại không đổi được thế?”
Tô Nhị Trụ nghẹn một cục tức, nhưng cũng không dám ho he gì.
Ngược lại tròng mắt của Tô Tam Trụ đảo như bi, nhỏ giọng bảo: “Anh hai, tối nay chúng ta đi chung nhé.”
Tô Nhị Trụ gật đầu: “Được, cùng nhau đi có thể tiếp ứng.”
Buổi tối, sau khi người nhà họ Tô đều ngủ hết, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đều ra ngoài. Ngay khi ra gần đến cửa, Tô Tam Trụ còn lén lút tìm ba lô đeo lên lưng. Bọn họ qua chào hỏi với người đi tuần tra trong đội, rồi Tô Tam Trụ xung phong nhận việc đi vào khu rừng sâu tuần tra.
Đội tuần tra đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ mong sao có người đi vào nơi đó.
Đợi hai anh em đi chung, Tô Nhị Trụ không vui nói: “Thằng dở hơi, đi vào nơi đó làm gì? Chúng ta ra ngoài đi loăng quăng là xong mà.”
Tô Tam Trụ đáp: “Anh, chúng ta đi vào đó lén bắt chút gì đó ăn đi, người ta có thể lén ăn thì mình không thể ăn chắc? Ngay cả bao diêm ở nhà ăn em cũng thó luôn rồi, lát nữa chúng mình làm gà nướng đất sét đi.”
Tô Nhị Trụ nuốt nước miếng: “…”

Trong núi đen ngom còn có hơi đáng sợ, cũng may hai anh em có sự phối hợp, lại đều là đàn ông trưởng thành, nên cũng không đáng sợ như vậy.
Tô Tam Trụ thậm chí còn nói: “Em có chút phục cái thằng trộm gà đó, trời tối đen như mực vậy mà cũng không sợ.”
Tô Nhị Trụ không phục: “Có cái gì mà sợ, nếu là anh, anh cũng dám, chỉ cần có thịt ăn.”
“Vậy sao không thấy anh tới?”
“…”
Hai anh em cũng không đấu võ mồm, mà tìm kiếm trong rừng. Lúc này hoa màu phát triển không tốt, nhưng thảm thực vật trong núi vẫn rất tươi tốt, đây cũng là lý do khiến trong núi có không ít thú rừng.
Trên thực tế, trước đây khi trong đội chưa làm nhà ăn lớn, đàn ông ở các hộ gia đình cũng sẽ thử vận may ở trong núi, cũng chỉ là sau này có nhà ăn lớn rồi, thói quen này mới thay đổi.
Trước đây, Tô Tam Trụ và Tô Nhị Trụ cũng là người có thể lăn lộn, nên lúc này cũng mò mẫm trong rừng một cách thành thạo. Nhưng bởi vì không có ánh sáng, hai người vẫn luôn lần mò gần hai tiếng mới tìm được một ổ gà rừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận