Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 832 - Phiên ngoại 7




Bây giờ không giúp được gì cả.
Thình lình chân Tô Mạn bị chuột rút, cô nhíu mày. Anh vội vàng duỗi tay xoa bóp chân cho cô, cứ nhìn mãi đến khi chân mày cô giãn ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thôi Hướng Bắc nghĩ thầm, hàng ngày mình không ở nhà, nếu buổi tối Tô Mạn khó chịu thì cũng không có ai chăm sóc, có khả năng thức giấc nửa chừng, ngay cả ngủ cũng không ngon, mà ngày hôm sau cô còn phải đi làm. Cánh mũi anh hơi chua xót.
Người con gái tốt như vậy, vì anh mà sinh con dưỡng cái, khiến cho cơ thể khỏe mạnh trở nên yếu ớt như vậy, trong lòng anh không kìm được đau xót.
Tô Mạn của anh không nên chịu nỗi khổ này, cô nên là một người khỏe mạnh, tinh thần dồi dào, hăng hái và tha hồ vùng vẫy trong công việc, chứ không phải cực khổ ôm bụng bầu lớn.
Sáng sớm hôm sau, Thôi Hướng Bắc đi ra ngoài.
Tô Mạn thức dậy không thấy anh, cô tưởng anh đến đơn vị, ai ngờ giữa trưa anh đã về. Sắc mặt anh trông khá kém, hơn nữa còn đi đường không được tự nhiên.
Lý Xuân Hoa hỏi han, anh mỉm cười lắc đầu: “Không sao, con hơi mệt thôi, nghỉ ngơi chút là khỏe. Mẹ ơi, chiều nay con đến đơn vị, đành phải phiền mẹ chăm sóc Tô Mạn.”
“Con nói gì thế, nó là con gái của mẹ, đương nhiên mẹ sẽ chăm sóc, con cứ yên tâm đi. Còn mẹ con nữa mà, ngày nào bà ấy cũng chạy sang đây, nhà mình đông người, con không cần nhọc lòng đâu.”
Tô Mạn vuốt ve cái bụng to của mình, luôn cảm thấy Thôi Hướng Bắc có hơi suy yếu.
Đợi cơm nước xong xuôi, cô bèn kéo Thôi Hướng Bắc vào nhà: “Anh làm sao vậy, trông anh cứ là lạ.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Anh đi thắt ống.”
Tô Mạn: “... Gì cơ?”
“Anh đến bệnh viện làm thủ thuật, về sau chúng ta chỉ sinh một lần này thôi, không bao giờ sinh nữa.”
Tô Mạn bàng hoàng.
Bấy giờ thủ thuật thắt ống dẫn tinh chưa được hoàn thiện, rất dễ xảy ra vấn đề. Hơn nữa sau khi làm thủ thuật, muốn khôi phục lại cũng khó.
“Thôi Hướng Bắc, anh nghĩ sao mà đi làm thủ thuật này, có ảnh hưởng gì không? Anh có đau không?” Thật ra cô còn muốn hỏi là còn dùng được không?
Thôi Hướng Bắc vốn cảm thấy trong người hơi khó chịu, nghe được câu này, anh mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu, anh không đau, nhoáng cái ấy mà, không tính là gì. Bác sĩ nói cơ thể anh khỏe mạnh, có thể lành lại ngay thôi.”
Tô Mạn đưa tay định sờ, cô muốn an ủi anh đôi chút.
Thôi Hướng Bắc vội vàng né tránh, đỏ mặt nói: “Bây giờ chưa thể động vào đâu.”
Thấy sắc mặt anh tái nhợt, Tô Mạn đau lòng: “Sao anh lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, tự dưng đi làm thủ thuật này?”
“Anh sợ về sau lại có cá lọt lưới.” Thôi Hướng Bắc nhìn chằm chằm bụng cô: “Thấy em ôm bụng bầu lớn như vậy, lòng anh rất khó chịu, anh nhìn mà sợ hãi. Trước đây em thích lái xe, bây giờ không thể lái nữa, đi đường còn phải đỡ bụng. Anh không muốn em sống những ngày tháng thế này, sinh một lần là đủ rồi, anh không bao giờ muốn nữa.”
Tô Mạn nhớ đến một số khách hàng nữ mà mình quen biết trong tương lai, vì không muốn sinh con mà họ đi đặt vòng tránh thai. Tuy lúc ấy trình độ y học rất cao, nhưng phụ nữ đặt vòng vẫn cảm thấy khó chịu, đặc biệt là có mấy cái vòng còn khảm vào trong cơ thể.
Cho nên trước giờ cô chưa từng nghĩ tới việc đặt vòng, chỉ nghĩ sau này mình và Thôi Hướng Bắc để ý chút là được.
Cô không ngờ Thôi Hướng Bắc lại đi làm thủ thuật.
Tô Mạn đi qua và ôm lấy anh, để đầu anh ghé vào cái bụng to của mình.
“Sau này em sẽ nói với các con rằng vì muốn dành cho chúng nó tình yêu thương có một không hai, cha của chúng nó đã hy sinh rất lớn. Đương nhiên trong lòng em hiểu là tình yêu có một không hai này thuộc về em.”
Thôi Hướng Bắc: “... Lừa bọn nó thì không hay đâu.” Anh nhìn cái bụng to của Tô Mạn, hơi chột dạ.
“Chẳng lẽ anh không thương các con sao?” Tô Mạn nghiêm túc nói. Đây là con của cô, phải yêu thương!
Thôi Hướng Bắc lập tức gật đầu: “Đương nhiên thương chứ.”
“Vậy mới đúng. Dù sao đều là yêu thương, bọn nhỏ biết anh thương chúng nó là được.”
Tô Mạn cúi đầu mỉm cười: “Thôi Hướng Bắc, em không thể khom lưng, anh đưa đầu anh qua đây.”
Thôi Hướng Bắc đưa đầu lại gần.
Tô Mạn ôm lấy khuôn mặt anh mà hôn mấy lần: “Thôi Hướng Bắc, em yêu anh.”
“Anh biết mà.” Thôi Hướng Bắc cười nhẹ, dang tay ôm cô. Cô vất vả sinh con cho anh như vậy, chắc chắn là yêu anh không hết.

Tô Mạn sinh vào tháng Mười, vừa khéo ngay dịp lễ Quốc khánh.
Tuy ngày thường cô coi trọng công việc, nhưng cũng rất chú ý đến việc sinh con. Trước đó cô đã vào bệnh viện ở rồi, may mà sớm vào, bởi vì vừa vào bệnh viện cô đã đau đẻ, sớm hơn ngày sinh dự tính vài hôm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận