Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 537 - Vinh dự




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước đây, người Nam Bình đều cảm thấy vinh dự khi được làm ở xưởng quần áo và xưởng thuốc lá. Hiện giờ người Nam Bình đều chỉ chăm chăm vào xưởng gia dụng, ai cũng mong được vào đó làm. Tốc độ phát triển của xưởng gia dụng quá tốt, đãi ngộ cũng vậy. Nghe nói thường xuyên bình chọn công nhân xuất sắc và phát thưởng. Chỉ riêng tiền thưởng đã không ít. Đây là thứ mà các xưởng khác không so bì được.
Vậy nên khi biết xưởng gia dụng tuyển người, rất nhiều thanh niên đã chạy đến ứng tuyển. Người không có tay nghề thì ứng tuyển vị trí học việc, chấp nhận làm một học việc trước tiên.
Bây giờ các phòng ban phối hợp với nhau rất tốt. Bên nhân sự tuyển được người thì bên hậu cần sẽ lo liệu các vật dụng hậu cần cho những người này. Trước sau cũng chỉ mất khoảng một tuần mà thôi.
Khi công nhân mới đến xưởng gia dụng, công nhân cũ đã bắt đầu đi vào sản xuất ở xưởng mới. Nhân viên tiêu thụ cũng ra ngoài để đẩy mạnh buôn bán.
Tô Mạn nhìn hình thức này, cảm thấy cả xưởng chỉ có một xưởng trưởng thì không được, phải bố trí người, nếu không sau này mình sẽ mệt đến chết. Trên thực tế, là một đơn vị quốc doanh, xưởng trưởng và xưởng phó đều sẽ do huyện bố trí. Dù sao đây cũng là người có cấp bậc hành chính.
Nhưng ban đầu khi xây dựng xưởng, huyện không giúp đỡ gì cho Tô Mạn nên bí thư Lâm và huyện trưởng Cao cũng không xen vào chuyện bố trí người hiện tại mà để Tô Mạn tự mình cất nhắc.
Bọn họ cũng tin vào tính cách của Tô Mạn, biết cô sẽ không làm ra chuyện hồ đồ khi làm việc. Vì vậy, cán bộ hiện tại của xưởng gia dụng đều do Tô Mạn “khám phá”. Bọn họ cũng giống với Tô Mạn, đều không có tư lịch, nhưng lại được khai thác tiềm năng.
Tô Mạn không cần suy nghĩ gì đã quyết định đề bạt Trần Minh Hoa làm xưởng phó xưởng gia dụng, việc quản lý giống như trước, đó là quản lý nhiệm vụ sản xuất. Có điều ông ta có thể đề bạt chủ nhiệm và phó chủ nhiệm sản xuất mới. Cứ như vậy sẽ càng có nhiều người phụ giúp vấn đề quản lý gian xưởng sản xuất.
Trước khi đưa ra quyết định, Tô Mạn đã tìm Trần Minh Hoa đánh tiếng trước. Trần Minh Hoa xúc động suýt khóc. Ngay lúc ông ta đã rất thỏa mãn với cuộc sống của mình, một niềm vui bất ngờ khác lại xuất hiện.
“Chú, chú có làm được không?” Trần Minh Hoa lo lắng nói. Ông ta lo sẽ cản trở xưởng, đã từng này tuổi, cũng không còn nổi loạn như thời còn trẻ, chỉ muốn yên ổn làm việc, bán sức lao động cho xưởng.
Tô Mạn cười nói: “Chủ nhiệm Trần, chú đừng khiêm tốn. Hơn một năm nay, xưởng đã thay đổi rất nhiều. Gần như cứ cách một khoảng thời gian là đơn hàng lại nhiều lên. Trong trường hợp đó, chú vẫn có thể duy trì chất lượng đồng đều, giữ vững thương hiệu của xưởng chúng ta, đây chính là năng lực của chú. Về mặt đổi mới, chú cũng đã làm rất tốt. Chưa bao giờ thâm tiền vốn là điều khiến cháu rất tin tưởng vào ban sản xuất, chú đảm nhiệm quản lý sản xuất, cháu cũng yên tâm hơn.”
Trần Minh Hoa rất ngại: “Thật ra lúc trước chú cũng không nghĩ đến đổi mới, chú thấy những món đồ gia dụng do xưởng trưởng Tô làm tuy không hẳn là rất đẹp nhưng lại rất thực dụng. Chú nhận ra đồ gia dụng không những phải làm đẹp mà còn phải nghiên cứu cải tiến để nó vừa đẹp vừa tiện sử dụng. Công nhân trẻ sẽ có rất nhiều ý tưởng nên chú thường lấy ý kiến của bọn họ. Tất cả là nhờ vào sự ủng hộ của xưởng trưởng Tô dành cho mọi người.”
“Đây là do chú có lòng. Cháu nói trước một tiếng với chú chuyện này để chú chuẩn bị. Cháu cũng phải đến huyện để nói với các lãnh đạo nữa.” Dù huyện không tham gia nhưng chuyện này vẫn phải thông qua huyện mới tính là chính thức. Tô Mạn cũng tin tính cách của bí thư Lâm và huyện trưởng Cao, bọn họ sẽ không phản bác lại.
Khi Trần Minh Hoa ra khỏi phòng làm việc của Tô Mạn đã không kiềm được mà rơi nước mắt.
Ông ta cảm thấy may mắn của đời mình có lẽ đều dồn vào nửa đời sau, cũng rất mừng vì bản thân khi đó đã không bỏ cuộc, luôn rèn giũa tay nghề, khi đi thi đã cố gắng nhiều hơn thì mới vào được nơi may mắn là xưởng gia dụng đây.
...
Tô Mạn thuộc phái hành động, nghĩ xong sẽ lập tức làm. Buổi chiều ăn cơm xong liền đến thẳng huyện ủy. Cô đã nói với thư ký Lý trước đó, khi cô đến, đúng lúc bí thư Lâm đang ở phòng làm việc.
“Nghe Tiểu Lý nói cháu đến nên buổi chiều chú đã cố ý không đi đâu đấy.” Bí thư Lâm vô cùng vui vẻ nói. Bây giờ ông ta rất thích nói chuyện với Tô Mạn. Nếu ông ta là người mê tín, ông ta sẽ cho rằng Tô Mạn chính là ngôi sao may mắn. Kể từ khi cô đến Nam Bình, cô đã giúp đỡ rất rất nhiều cho nơi đây.
Tô Mạn nói: “Lãnh đạo, cháu đến đây không phiền công việc của chú chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận