Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 785 - Thay đổi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc ngủ đến nửa đêm mới tỉnh dậy. Lúc tỉnh lại, mơ hồ phát hiện Tô Mạn đang nằm bên cạnh mình.
Trong lúc nhất thời, anh còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Cứ ngỡ mình còn nằm trong phòng thực nghiệm, một hồi lâu mà đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Anh cẩn thận đưa tay ra xoa đầu Tô Mạn, sau đó sờ tới má. Lặng người mấy phút rồi mới tin bản thân đang nằm cùng Tô Mạn trên một chiếc giường.
Thôi Hướng Bắc khiếp sợ ngồi dậy, đánh thức Tô Mạn đang ngủ bên cạnh.
Tô Mạn mơ màng kéo anh: “Thôi Hướng Bắc anh làm cái gì vậy. Nửa đêm nửa hôm không ngủ, quậy cái gì?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Tô Mạn, sao em lại nằm trên giường anh.”
“Em không nằm trên giường anh thì nằm trên giường ai? Chẳng phải anh nói muốn dành tất cả thời gian ngoài công việc cho em sao, thời gian ngủ không cho em à?”
Thôi Hướng Bắc: “…”
“Yên tâm ngủ đi, mau lên.” Tô Mạn ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
Thôi Hướng Bắc nằm xuống nhưng không dám ngủ. Ánh mắt cứ nhìn Tô Mạn mãi, mượn ánh sáng u ám, anh nhìn cô gái mình thích trước mặt mình.
Anh đưa tay ra, bắt lấy tay Tô Mạn rồi đặt lên môi thơm rồi lại thơm.
Cảm giác như đang trong mơ vậy.
Lúc ở trong phòng thực nghiệm, khổ sở, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân hoàn thành công việc là có thể về với Tô Mạn rồi, anh vô cùng hăng hái.

Khi Tô Mạn tỉnh dậy, Thôi Hướng Bắc đã tỉnh ngủ rồi. Lúc cô đi ra từ phòng Thôi Hướng Bắc thì gặp Tô Thu Nguyệt đi từ phòng ra.
Tô Thu Nguyệt nhất thời chưa kịp phản ứng, khi đi được mấy bước ngoái đầu lại nhìn, đúng vậy, không nhìn nhầm, em gái mình đi ra từ phòng Thôi Hướng Bắc!
“Em gái----” Cô ta hét to một tiếng.
Tô Mạn lạnh nhạt nhìn qua cô ta: “Có gì đâu mà ngạc nhiên.”
“…”
Tô Thu Nguyệt che mặt lại, thế này mà bảo là không có gì mà ngạc nhiên ư? Đây là chuyện lớn đó!
May mắn cha mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, nếu như mà bị nhìn thấy thì xong đời rồi.
Chẳng qua Tô Thu Nguyệt không biết cha mẹ mình đã biết rõ. Người già thành tinh rồi, nửa đêm ngủ không sâu giấc nên biết thừa là con gái mình lén chạy đến phòng người ta.
Nếu như Tiểu Bắc chạy đến phòng Tô Mạn thì bọn họ không vui vẻ gì đâu, nhưng con gái mình… Vậy thì chỉ có thể chiều theo ý cô. Dù sao tình cảm của hai đứa nó cũng tốt, cha mẹ cũng gặp mặt rồi, nếu như kết hôn thì người khác có thể quản cái gì chứ?
Tô Mạn về phòng thay đồ, đứng trước gương cẩn thận chải tóc, bôi dầu thơm.
Trong lòng cô đã đưa ra quyết định.
Trước đây cô cảm thấy cả đời này khó mà làm được chuyện kia, trong lúc vô thức lại đột nhiên nảy sinh ra suy nghĩ đó.
Cứ để nó trôi qua, và để cô ấy coi đó là điều hiển nhiên rằng cô ấy phải làm điều đó.
Có thể là sau khi ở lại thế giới này, những chuyện từng trải qua khiến cô tin rằng thế giới này vẫn có tình yêu, cũng không khiến người ta tuyệt vọng như thế.
Vậy nên cô nguyện ý tin Thôi Hướng Bắc một lần.
Nếu cô còn chưa đủ hết hi vọng, vậy thì để Thôi Hướng Bắc cho cô một lần hết hi vọng.
Lúc Thôi Hướng Bắc đi theo cha mẹ vợ quay về, trên khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ. Tay anh cầm đồ đạc, đằng trước là Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn chắp tay sau lưng, khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
Thôi Hướng Bắc cũng rất hâm mộ, nghĩ đến sau này mình lớn tuổi, sau khi cùng Tô Mạn về hưu, liệu có thể sống như thế này không, mỗi ngày cùng đi mua thức ăn, sau đó trở về nấu cơm.
Khoảnh khắc mở cửa ra nhìn thấy Tô Mạn, trong lòng anh càng vui vẻ hơn, đôi mắt sáng ngời.
Tô Thu Nguyệt nhìn dáng vẻ của hai người, trong chốc lát cảm thấy miệng bị ngồi thứ gì đó, no rồi…
“Em gái, chị đi làm đây, không làm phiền mọi người.”
Có đôi có cặp thế này, không nhìn nổi nữa.
Về đến nhà Lý Xuân Hoa lập tức kéo chồng ra ban công thu dọn đồ, nhường phòng khách lại cho hai đứa nhỏ.
Tô Mạn ăn cháo, nhìn anh một cái: “Sao anh không ngủ nhiều một chút, bình thường đã không có thời gian ngủ rồi, nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Bình thường anh ngủ ít, quen rồi.” Thực ra là không ngủ được, Tô Mạn nằm bên cạnh cứ như thỏi nam châm vậy, khiến anh không nhịn được mà tiến sát lại gần, đưa tay ra sờ, rồi lại hôn. Anh không thể chịu đựng được, lo lắng sẽ làm ra chuyện lưu manh nên bật dậy khỏi giường.
Tô Mạn đáp: “Em còn tưởng anh không muốn nằm chung chăn với em.”
“…”
Ăn sáng xong, Tô Mạn cũng không định đi làm mà định nghỉ ngơi một ngày. Tốt xấu gì cũng đã 23 tháng chạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận