Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 429 - Thi tuyển




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn: “…” Vì tìm đối tượng mà cố gắng vươn lên, coi như là một loại động lực nhỉ.
“Sao chị lại đến đây, là vì chuyện ngày mai tuyển công nhân à?”
Tô Thu Nguyệt lập tức nhớ tới chính sự: “Đúng, chính là chuyện này, em chờ chị chuẩn bị một chút, ghi chép lại thật tốt đã.” Lập tức lấy ra sổ ghi chép của mình, lấy ra bút máy, cầm lấy lọ mực trên bàn làm việc của Tô Mạn đổ mực nước ra.
Bình thường cô ta cũng không nỡ dùng bút máy, mực nước không rẻ, có thể xài một chút thì một chút. Nhìn thấy mực nước bên trong lọ còn rất nhiều, thuận tiện lại lấy ra một lọ mực rỗng đã rửa sạch sẽ, nói: “Em gái, chị đổ một ít được không?”
Tô Mạn nói: “Chị cầm toàn bộ đi.” Dù sao lát nữa cô lại mua một lọ mới từ chỗ hệ thống.
Tô Thu Nguyệt đã đổ tất cả mực nước trong lọ mực vào trong lọ mực nước của mình, đặt lọ mực rỗng ở trên bàn làm việc của Tô Mạn. “Lọ rỗng cho em cầm về lát nữa chịu khó đổi cái mới, tránh cho bị người ta phát hiện.”
Tô Mạn nghe vậy, hiếu kỳ nói: “Sao chị biết nhiều cách thức vậy.”
“Chị nghe người ta nói, gia đình của mấy cô gái phòng bọn chị đều là gia đình công nhân, nửa đêm sau khi tắt đèn thì trao đổi kinh nghiệm cho nhau.”
Tô Mạn không nói gì, trao đổi làm sao chiếm lợi của nhà nước hả? Sau này thật đúng là phải chú ý vấn đề nhỏ này ở trong xưởng. Cho dù tổn thất không bao nhiêu tài sản, nhưng không thể cổ vũ loại tác phong quỷ quái không đứng đắn này.
Cô nghiêm túc nói: “Mực nước này tự em bỏ tiền mua. Chị cũng đừng học người ta, dựa vào bản thân mình từng chút từng chút một cũng có tự tin hơn, lấy của người khác, dù sao vẫn phải trả về.”
“…” Lúc này Tô Thu Nguyệt mới ý thức được, vậy mà mình ở trước mặt một xưởng trưởng đắc ý vì bản thân biết chiếm lợi của nhà xưởng. Xong rồi, lại bị em gái nắm thóp rồi.
Cô ta yên lặng bỏ lọ mực nước vào trong túi mình: “Chị đã biết, sau này chị cam đoan sẽ không chiếm lợi của nhà nước nữa. Làm một người quang minh lỗi lạc.”
Cô ta đặt sổ ghi chép ngay ngắn, một bộ dáng giải quyết việc chung: “Xưởng trưởng Tô, lần này trường học sắp xếp chị là đội trưởng dẫn đội, xin hỏi ngày mai bọn chị phải làm việc gì, là trong xưởng phân công cho bọn chị, hay là bọn chị tự sắp xếp.”
Tô Mạn đưa lịch làm việc cho Tô Thu Nguyệt: “Đều ở trên, các chị tự sắp xếp đi. Ngày mai em sẽ bảo Đinh Linh theo các chị, có gì không rõ, cứ hỏi cô ấy.”
Tô Thu Nguyệt vội vàng cuống quýt nhìn một lần. Sau đó trịnh trọng nhận lấy đứng lên: “Được, chị đã biết. Chị về sẽ sắp xếp tốt cho bọn họ. Cảm ơn nhà xưởng đã cho bọn chị cơ hội lần này, chị đại biểu các học sinh khác cảm ơn xưởng gia dụng. Xưởng trưởng Tô, vậy không có việc gì thì chị trở về nhé?”
Nói xong nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người.
“Từ từ.” Tô Mạn gọi cô ta.
Tô Thu Nguyệt quay đầu lại nhìn cô: “Xưởng trưởng Tô, có chuyện gì không?”
Tô Mạn đứng lên xách theo túi: “Ăn cơm lại trở về. Ở trường học đã rất lâu không ăn thịt nhỉ.”
Tô Thu Nguyệt lập tức hạnh phúc ngất ngây, chạy tới nắm lấy cánh tay của em gái mình: “Đi đi đi, chúng ta nhanh đi ăn cơm.”

Cuối tuần này tuyển công nhân, tiểu học trong huyện có mấy trăm người tới tham dự cuộc thi.
Theo sự sắp xếp của Tô Thu Nguyệt, các học sinh trường trung cấp làm việc của mình đâu vào đấy. Đặc biệt khi nhìn thấy cảnh tượng cuộc thi tuyển công nhân này, trong lòng bọn họ cảm khái không thôi.
May mắn mình lúc trước khi học tập có chút thiên phú còn cố gắng, có thể đậu trường trung cấp, về sau trường học trực tiếp phân phối đơn vị. Không cần giống nhiều người cạnh tranh như thế.
Công tác thi cử cho mấy trăm người là một lượng công việc lớn.
Đặc biệt là thi công nhân kỹ thuật của bộ phận sản xuất, vậy càng phiền phức.
Tô Tam Trụ thi học việc. Học việc không thể chuyển hộ khẩu. Tiền lương rất thấp, ban đầu chỉ có mười lăm đồng tiền, phải ít hơn một nửa so với thợ cả bình thường. Còn không nhiều tiền bằng bọn họ kiếm được khi làm việc đồng áng ở trong đội và xưởng gia dụng.
Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, bọn họ bên đó cùng đi báo danh cũng không bao nhiêu người.
Nhưng Tô Tam Trụ cảm thấy không sao cả. Mình còn chưa lập gia đình, không có gánh nặng gì. Từ từ sẽ đến không cần nóng nảy, vẫn phải nắm chắc.
Kỹ thuật của mình, thi học việc mới càng ổn thỏa. Còn có thể có cơ hội đi theo thầy học tập.
Lúc cầm công cụ bắt đầu làm việc, còn có thợ cả đi dạo ở trong đám người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận