Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 514 - Giải pháp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Chúng ta phải xây đường để Nam Bình thông với địa phương khác. Trong huyện chúng ta chắc chắn không có tiền, phải thu hút bọn họ xây đường.”
Xưởng trưởng Chu nói: “Làm sao thu hút bọn họ?”
“Dùng bến tàu này. Dùng thời hạn sử dụng bến tàu gán nợ. Ví dụ như nói tiền bọn họ xây đường chỉ đủ miễn phí sử dụng bến tàu năm năm, cứ để trong huyện đồng ý miễn phí sử dụng mười năm. Chúng ta xây đường trước, sau khi xây xong, bọn họ ra tiền, có chạy cũng không được.”
Xưởng trưởng Cao mông lung: “Trong huyện có thể đồng ý sao, chuyện này hình như rất lỗ vốn.”
“Vậy xem trong huyện nói chuyện với người ta thế nào. Không phải chúng ta còn có thể thêm một câu trước sao, nếu trong huyện lấy được tiền ra, giai đoạn sau bù tiền vào.”
“Vậy đối phương có thể đồng ý không?”
Tô Mạn nở nụ cười: “Đương nhiên có thể đồng ý. Bọn họ sửa đường, thông một con đường giữa bến tàu và huyện thành, đối với sự phát triển của bọn họ cũng có lợi ích rất lớn.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao: “…”

Tô Mạn vì nhà kho này mà bày mưu tính kế như thế, xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao khâm phục bộ não của cô, đồng thời trong lòng cũng rất xúc động.
Nghĩ kỹ thì, bọn họ chỉ chi tiền cho cái nhà kho này thôi. Còn việc Tô Mạn làm không chỉ có chút ít.
Đất là cô lấy được, về sau luôn là cô bỏ ra sức lực vì cái nhà kho này. Người trẻ tuổi thật là tốt, có ý tưởng, còn có thể có động lực. Lớn tuổi như bọn họ lười chẳng động đậy.
Điều này khiến cho xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao thêm kiên định về ý kiến tiếp tục hợp tác với Tô Mạn.
Hợp tác với người thế này, bọn họ tiết kiệm được tiền, tiết kiệm được sức.
Vì cái xưởng này, Tô Mạn tốn tâm sức như thế, sau này sẽ càng khỏi phải nói.
Đương nhiên Tô Mạn không biết cách nghĩ của họ, nếu biết rồi thì cũng sẽ cảm thấy bọn họ nghĩ nhiều rồi.
Chỉ vì cái xưởng này, đương nhiên cô cũng không tốn tâm sức đến nỗi thế.
Dẫu sao mở rộng xưởng gia dụng mới là điều có lợi cho việc thăng chức và tăng lương. Nhiều nhất thì về sau cái kho này sẽ là gà đẻ trứng vàng mà thôi.
Cô đưa ra ý kiến thúc đẩy việc sửa đường là vẫn còn nguyên nhân khác. Lúc xây dựng xong cô sẽ nhận được ban thưởng điểm thánh mẫu từ hệ thống. Mặc dù không phải người phát động, chỉ đưa ra chút ý kiến, nhưng cô lại thu được mấy ngàn điểm thánh mẫu.
Nhìn từ điểm này có thể thấy, quả nhiên sửa đường sửa cầu là chuyện người lương thiện nên làm.
Vừa hay nhà kho cũng cần sửa đường để xúc tiến việc phát triển sau này, đương nhiên đó cũng thuận đường theo mà suy xét cùng.
Để xúc tiến chuyện sửa đường, Tô Mạn đã đưa ra ý kiến cho mấy người xưởng trưởng Cao, xưởng có thể thư thả thời gian cho khoản tiền sửa bến tàu ở huyện.
Điều này đối với hai người họ quả thực là không ảnh hưởng. Bởi vì sau khi sửa đường xong, người được lợi vẫn là xưởng.
Đến lúc đó quyền lợi sử dụng bến tàu có thể dùng để chống đỡ cho khoản nợ sửa đường. Nhưng nhà kho thì không thuộc huyện, tới lúc đó bọn họ không thể miễn phí, phải thu tiền chứ.
Tiền kiếm được từ kho nhiều hơn lãi.
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao không có ý kiến gì.
Dẫu sao thì thực sự bọn họ không chi tiền nhiều cho bên xưởng. Lấy gạch từ xưởng gạch thì cũng lấy giá gốc. Tổng cộng lại thì dùng chưa tới một hai vạn.
Đối với bọn họ thì đây là số tiền nhỏ. So với số tiền sau này có thể kiếm được thì chỉ là mưa bụi mà thôi.
Nếu Tô Mạn đã có kế hoạch thì đương nhiên bọn họ sẽ cổ vũ.
Sau khi bàn bạc xong với hai chủ nợ của huyện, Tô Mạn đã có tự tin hơn. Cô chạy về huyện tìm bí thư Lâm báo cáo công việc.
Lúc Tô Mạn đến, bí thư Lâm đang kiểm tra tình hình thu hoạch năm nay ở nông thôn.
Mặc dù vẫn chưa đến vụ thu, nhưng hiện tại trên ruộng đã có vài cây công nghiệp có thể thu hoạch rồi, lúa cũng đã gặt.
Tình hình tốt hơn năm ngoái. Mặc dù các đồng chí nông dân có thể vẫn chưa được ăn no bụng, nhưng tình hình càng ngày càng ngày càng tốt hơn. Đồng chí nông dân có thể ăn thêm hai phần.
Tâm trạng bí thư Lâm rất tốt.
Tình hình hiện tại của bến tàu Nam Bình càng ngày càng tốt lên. Mỗi ngày người ra vào tấp nập không ngừng. Cả huyện Nam Bình như sống lại. Điều này đã xúc tiến sự phát triển kinh tế của huyện Nam Bình.
Ví dụ như đồ ở cửa hàng bách hóa bán được nhiều hơn trước. Tiệm cơm quốc doanh có nhiều người ăn hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận