Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 720 - Ngưỡng mộ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Xuân Hoa hoàn toàn không để ý đến ba người bọn họ, chỉ coi họ như phong cảnh làm nền mà thôi. Bà ta hỏi Thôi Hướng Bắc ở trường học thế nào rồi, bài vở thế nào rồi.
Thôi Hướng Bắc ngoan ngoãn trả lời: “Hết học kỳ sau cháu có thể hoàn thành chương trình học, tốt nghiệp được rồi.”
Lý Xuân Hoa hỏi: “Sau khi tốt nghiệp sẽ vào đơn vị nào?”
Ba anh em dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng, muốn nghe xem sau này Thôi Hướng Bắc sẽ vào đơn vị nào, đến lúc đó sẽ xoi mói một tí.
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Cháu định tiếp tục học lên, sau này chủ yếu làm trong phòng thí nghiệm.”
“Phòng thí nghiệm là làm gì?”
Ngay lúc Thôi Hướng Bắc thật sự không biết nên làm sao để giải thích cho bà hiểu.
Thì Tô Mạn đã nói: “Chẳng phải mẹ luôn cảm thấy điện thoại rất thần kỳ à? Điện thoại được làm ra từ phòng thí nghiệm đó.”
Nghe cô nói thế, ánh mắt Lý Xuân Hoa khi nhìn Thôi Hướng Bắc tỏa sáng lấp lánh.
Ba anh em nhà họ Tô: “...”
Thôi Hướng Bắc ngại ngùng nói: “Cháu không làm điện thoại.”
Tô Mạn nói: “Đúng thế, mẹ biết máy bay không, cái anh ấy học là làm phần tâm máy bay.”
Lý Xuân Hoa suýt chút nữa đã không cầm vững đôi đũa trong tay.
Bà vội vàng gắp đồ ăn ngon cho Thôi Hướng Bắc: “Tiểu Bắc, ăn nhiều vào đi cháu. Chút nữa thím mua óc heo về cho cháu bồi bổ não.”
Thôi Hướng Bắc: “...”
Ba anh em nhà họ Tô không những không cảm thấy ghen tị mà còn vô cùng kính nể nhìn Thôi Hướng Bắc.
Lợi hại, quá lợi hại. Tìm được người em rể như này thì thật tốt. Sau này con em rể sẽ có được tay nghề kỹ thuật tốt. Không giống con bọn họ, con họ sau này không làm gạch cũng đi chăn heo, không nuôi heo thì làm thợ mộc.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba anh em còn tính tán gẫu với Thôi Hướng Bắc. Nếu đã chấp nhận người ta thì sau này bọn họ sẽ là anh em một nhà, phải tranh thủ bồi dưỡng tình cảm. Ba người hỏi anh muốn học được kỹ thuật như anh thì cần học bao nhiêu sách.
Thôi Hướng Bắc nói: “Cũng không cần đọc nhiều sách, mỗi lần thi chỉ cần được trọn điểm hoặc thiếu một chút là được rồi.”
Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thảo mỗi lần kiểm tra chỉ vừa đủ điểm ở bên cạnh: “...” cái chú này nói năng mạnh miệng thật. Nói cứ như lấy được tròn điểm là điều dễ như trở bàn tay ấy. Hai đứa nhóc nhanh chóng chạy xuống bếp tìm mẹ mình.
Chỉ có Tiểu Mễ Lạp ôm đùi Thôi Hướng Bắc, đòi ăn kẹo.
“Chú, chú cho cháu ăn kẹo, sau này cháu sẽ thi được một trăm điểm.”
Thôi Hướng Bắc cười cười lấy kẹo từ trong túi ra.
Ba anh em còn muốn nói chuyện tiếp với Thôi Hướng Bắc lại bị Lý Xuân Hoa không chút lưu tình đuổi về: “Còn dây dưa ở đây làm gì, cơm cũng ăn xong rồi. Tính ở lại qua đêm ở đây luôn à, đứa nào cũng có nhà của mình rồi, mau về đi.”
“...” Mẹ ruột mình đây sao.
Tối đó, Thôi Hướng Bắc được xếp cho ngủ trong phòng sách. Bình thường để tiện cho Tô Mạn làm việc nên phòng sách được bố trí kế bên phòng ngủ của Tô Mạn. Đầu giường Tô Mạn nằm vừa hay đặt ngay chỗ Thôi Hướng Bắc ngủ.
Cô mới vừa nhắm mắt tính ngủ thì nghe thấy có người gõ vào tường.
Cô mở mắt, nghĩ tới người ngủ phòng bên cạnh là ai thì cô lại nở nụ cười, sau đó cũng đưa tay lên gõ một cái.
Bên kia lại đáp lại vài tiếng.
Tô Mạn không tính chiều theo anh nữa, nửa đêm nửa hôm còn gõ tường, tưởng mình là con nít lên ba hay gì.
Thế là cô nhắm mắt giả bộ ngủ. Nhưng lúc âm thanh gõ tường lại vang lên lần nữa, trong cơn buồn ngủ mơ màng, cô vẫn đưa tay lên đáp lại theo bản năng rồi mới ngủ tiếp.
Cũng không biết cứ nháo như vậy trong bao lâu, đến hôm sau khi ngủ dậy, tay Tô Mạn đã đỏ một mảng.
“Sao tay tôi lại thành thế này?”
Hệ thống 789: “...Tối qua cô gõ tường một lúc lâu. Ngủ rồi vẫn gõ trong vô thức.”
Tô Mạn: “...” thôi xong, chiều người ta chiều đến mức quen luôn rồi.
Tinh thần Thôi Hướng Bắc lại vô cùng sảng khoái, sáng còn dậy sớm đi chợ với bà Tô. Sau khi trở về còn cầm xẻng dọn dẹp đường xá sạch sẽ.
Chỉ mình anh mà đào ra hẳn một con đường, thông thẳng đến bên khu xưởng, lúc quay về người ướt đẫm mồ hôi.
Tô Mạn thấy anh như thế thì dù có tức cũng không nổi giận được: “Anh hăng hái thế làm gì, chút nữa sẽ có người trong xưởng làm.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Chẳng phải em muốn đi sớm à, anh sợ người khác chưa làm, em đi đường sẽ gặp khó khăn. Không sao cả, dù sao anh cũng đang rảnh.”
Tô Mạn cười cười, thấy Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn đều đang ở phòng bếp, Tô Thu Nguyệt còn chưa dậy, cô nhanh chân chạy tới hôn lên mặt Thôi Hướng Bắc một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận