Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 120 - Từ chối




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đương nhiên Tô Mạn không thể đánh tan tích cực của bà, an ủi nói: “Không thể nói như vậy, không nhất thiết phải tìm chiến sĩ thi đua, nhưng nhất định phải tìm người tích cực cố gắng. Biểu hiện tốt của mẹ là chính xác, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng, làm xã viên giỏi. Như vậy về sau mẹ được chọn, mọi người cũng không bới móc ra được cái sai của con.”
Lý Xuân Hoa cảm thấy cũng đúng, chỉ dựa vào sự cố gắng lúc trước của mình, nếu như được chọn, ai cũng không xỉa xói được sai lầm gì. “Con gái à, mẹ nằm một lát rồi đi làm việc.”
Lâm Tuyết Cúc sáp lại đây hỏi: “Em út, ý của em là, không phải chiến sĩ thi đua cũng có thể diễn kịch? Vậy, vậy chị được không?”
Tô Mạn lại thở dài: “Chị dâu cả, có một số việc phải xem thiên phú. Cũng đừng suy nghĩ đến diễn nữa, chị vẫn thành thành thật thật làm chiến sĩ thi đua đi.”
“…”
Tuy rằng Tô Mạn bọn họ biết bà cụ giả vờ, nhưng những người khác trong đội không biết.
Đợi sau khi tan làm, nhóm hàng xóm còn lại đây thăm.
Lúc này Lý Xuân Hoa cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn. Cũng may bà am hiểu phương diện này. Ngược lại lừa gạt hết những người này.
Kết quả đại đội bên này thế mà lại nhớ tới chuyện bầu chiến sĩ thi đua, đề cử bà cụ.
Dù sao tình cảnh bà cụ thủ vững ở trên cương vị công tác phấn đấu vào giây phút cuối cùng rồi đột nhiên ngã xuống, thật sự rất có ý nghĩa giáo dục.
Đại đội trưởng Quách còn cố ý đến nhà thăm hỏi Lý Xuân Hoa. Nói cho bà tin tức tốt này.
Trong lòng Lý Xuân Hoa vô cùng đắc ý, nhưng dưới ánh mắt của Tô Mạn, bà kiên định từ chối lời đề nghị này: “Tôi đã ngã xuống rồi, vẫn nên giữ lại cơ hội cho người chưa ngã xuống. Bọn họ kiên trì tới giây phút cuối cùng, mới đáng cổ vũ nhất. Tôi lớn tuổi, không giành với bọn họ.”
Đại đội trưởng Quách không nghĩ vậy mà giác ngộ của Lý Xuân Hoa trở nên cao cao như thế, có chút trợn mắt há hốc mồm.
Nói thật ra, bầu Lý Xuân Hoa làm chiến sĩ thi đua, một nửa nguyên nhân là bởi vì bà ngã xuống, còn có một nửa khác là bởi vì Tô Mạn.
Không nghĩ tới Lý Xuân Hoa lại chủ động chối từ.
“Đồng chí Xuân Hoa, bà là đồng chí tốt, xã viên giỏi.”
….
Đại đội trưởng Quách vốn không quá muốn chọn Lý Xuân Hoa, cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền phát một vé đồng chí tốt cho Lý Xuân Hoa, sau đó bước đi.
Lý Xuân Hoa trơ mắt nhìn đại đội trưởng Quách đi mất, biết vị trí chiến sĩ thi đua này bị mình tự tay dâng tặng. Trong lòng chua xót khổ sở cũng không muốn xuống giường nữa.
Tô Mạn bèn lấy ra bánh ngô ngày thường bà không nỡ ăn cho mẹ, bảo bà ăn đi.
Lý Xuân Hoa nhận lấy bắt đầu gặm, sau khi gặm hết, chồng bà Tô Thiết Sơn im lặng không lên tiếng rót một ly nước lại đây cho bà, bà lại ừng ực mau chóng uống hết, sau khi có sức rồi, lại bắt đầu oán giận: “Đời này mẹ chưa bao giờ trải qua chuyện ngu xuẩn như vậy, thứ tốt nằm trong tay rồi, mẹ lại đẩy đi.” Bà nhìn chồng mình: “Ông nó à, ông nói xem có khiến trong lòng người ta khó chịu hay không.”
Tô Thiết Sơn nói với Tô Mạn: “Mẹ con quả thật rất khổ.”
Tô Mạn nhìn về phía Lý Xuân hoa: “Mẹ, mẹ làm chiến sĩ thi đua không phải vì diễn kịch sao? Hôm nay mẹ đẩy chiến sĩ thi đua đi, ngày mai mẹ tới xin báo danh diễn kịch với đội trưởng Quách, tỷ lệ thông qua rất lớn. Nhưng nếu mẹ làm chiến sĩ thi đua, đội viên khác làm nhiều việc hơn mẹ sẽ có ý kiến. Mẹ muốn làm một chiến sĩ thi đua bị người ta không phục, hay là muốn làm một diễn viên khiến mọi người đều cảm thấy phù hợp?”
Đừng nhìn đồng chí Lý Xuân Hoa rất liều mạng, nhưng bà lớn tuổi, quả thật làm việc không nhanh nhẹn bằng người khác.
Xã viên trong đội sản xuất cũng không phải mỗi một người đều nguyện ý làm diễn viên, nhưng mỗi người đều muốn làm chiến sĩ thi đua.
Nghe thấy lời của Tô Mạn, đột nhiên Lý Xuân Hoa cảm thấy rất có lý.
Chính bà cũng biết không bì nổi con dâu trẻ tuổi sức khỏe, cho nên mới diễn ra như vậy. Nhưng trừ con dâu trẻ tuổi sức khỏe ra, vẫn còn những người khác cũng trẻ tuổi khỏe khoắn.
Mọi người đều cạnh tranh vị trí này, nếu bà thật sự làm chiến sĩ thi đua, quả thật rất nhiều người không phục.
Mình dù gì cũng là người nhà cán bộ, lập tức lại chuẩn bị làm diễn viên, mặt mũi vẫn rất quan trọng.
Lần này tâm lý Lý Xuân Hoa thoải mái, ngày mai bà phải tìm đội trưởng Quách báo danh. Bản thân bà mới vừa đẩy chiến sĩ thi đua, dù sao một yêu cầu nho nhỏ cũng không thể không hoàn thành được đúng không. Bà lại nói với Tô Thiết Sơn: “Tôi cảm thấy con gái nói rất có lý.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận