Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 193 - Đổi lương thực




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình nhíu mày nói: “Cái này nghe rất hay, nhưng cũng cần người phía dưới sẵn lòng đi kiếm thức ăn. Lúc trước cũng từng tổ chức cho bọn họ đi kiếm thức ăn, tăng thêm chút đồ ăn cho công xã. Hiệu quả cũng chẳng ra làm sao.”
Tô Mạn còn nghiêm túc nói: “Chú nói xem, nếu chúng ta săn thú mà dựa theo chế độ công điểm, ai giao bao nhiêu con mồi, thì ghi bấy nhiêu công điểm. Sau này lại đổi lương thực và thịt về, cứ phân dựa theo công điểm này.”
Thật ra cũng chỉ như lật bàn tay thôi. Trực tiếp kiếm miếng ăn trong vùng rồi về nhà mình ăn, vậy không được. Nhưng nếu giao cho công xã, sau đó công xã đổi vật tư, lại dựa theo công điểm chia bấy nhiêu phần cho bạn, vậy thì phù hợp quy định rồi.
Trong đầu của chủ nhiệm Hách và bí thư Trình đều dựa theo cách nói của Tô Mạn quẹo vào chỗ ngoặt, sau đó phát hiện, cách này quả thật có thể thực hiện.
Thật ra bởi vì người bên dưới làm việc không tích cực, bọn họ cũng đều biết. Không phải là làm nhiều, lúc ăn đều như nhau à?
Nếu dựa theo công điểm để chia, vậy không giống nữa.
Tựa như lần này đồng chí nữ vì kiếm nhiều công điểm, một ngày một đêm đẩy nhanh tốc độ. Thái độ tích cực đó, bạn có ngăn cũng ngăn không được.
Bí thư Trình và chủ nhiệm Hách đều không thể quyết định được. Đặc biệt là chủ nhiệm Hách, thấy cái này không liên quan tới hội liên hiệp phụ nữ, cho nên bà ta không xen vào. Chỉ để Tiểu Tô và bí thư Trình nói chuyện.
Dù sao cuối cùng chuyện này thành công, Tiểu Tô cũng là người của hội liên hiệp phụ nữ, vậy cũng là giành vinh quang cho hội liên hiệp phụ nữ .
Tô Mạn lại nói: “Bí thư Trình, bây giờ vẫn là cuối thu, còn chưa bắt đầu vào mùa đông, chính là thời điểm đi săn thú, nếu chậm, chuyển sang mùa đông rồi đều nát vụn trong núi.”
Sau khi bí thư Trình lo lắng một hồi, rốt cục quyết định thử xem. Thì giống như Tô Mạn nói, đồ tốt trong núi cứ để đó, không chừng lại phải nát vụn ở trong núi.
Nếu không biết có thể đổi đồ, vậy nát cứ nát. Bây giờ có thể đổi được đồ, thì chính là lương thực và thịt.
“Trước tiên thương lượng chuyện này với xưởng quần áo bên đó đã, nếu được, chúng ta lại tới mấy xưởng trong huyện.”
Thật ra Tô Mạn muốn vào trong xưởng lớn của tỉnh đổi, nhưng không biết rốt cuộc có bao nhiêu thú săn, cho nên cũng không mở miệng.
Chờ xem số lượng lần này có bao nhiêu lại cải tiến kế hoạch.
Việc lấp đầy bụng cho các xã viên, đó đều là chuyện lớn. Bí thư Trình cũng muốn đích thân ra mặt, cho nên ngày hôm sau bèn dẫn Tô Mạn cùng đi tìm xưởng quần áo trong huyện bàn chuyện.
Hơn nữa ngày hôm trước còn bảo đồng chí dân binh công xã vào trong núi bắt ít thú rừng về. Đều là thỏ hoang gà rừng, thậm chí còn bắt cả rắn. Khi tới nhà xưởng quần áo trong huyện, trực tiếp xách đồ vào trong văn phòng.
Bởi vì lúc trước hợp tác vui vẻ, để xưởng trưởng Chu tìm được con đường giải quyết áp lực sản xuất, xưởng trưởng Chu cũng càng tỏ vẻ khách khí với bọn họ. Nhìn thấy bọn họ mang theo đồ lại đây, còn tưởng rằng là tới tặng quà, khiêm tốn chối từ.
Bí thư Trình ha ha cười nói: “Đây chính là cho công nhân trong công xưởng các ông nếm thức ăn tươi, thuận tiện cũng muốn bàn chuyện tiến thêm một bước hợp tác.”
Xưởng trưởng Chu nhìn thấy mấy con gà rừng cùng với thỏ hoang, không biết đủ nhét kẽ răng không.
Nghe thấy tiến thêm một bước hợp tác, ông ta hỏi: “Bây giờ không phải hợp tác rất tốt sao, sao phải tiến thêm một bước hợp tác?”
Bí thư Trình chỉ vào con thú này: “Ông cảm thấy thứ này được không?”
“Được, đương nhiên được. Đã nhiều năm tôi không ăn món này, lần trước còn là một người đồng hương trong xưởng chúng tôi đưa tới.”
Bí thư Trình nói: “Biết các ông trong huyện không thiếu thịt heo ăn, đây không phải sao, tặng một ít thịt mới mẻ lại đây. Thứ khác của công xã tôi không nhiều lắm, chỉ có thứ này nhiều. Tôi dùng cái này, đổi ít lương thực phụ với thịt heo của các ông, các ông thấy sao?”
Xưởng trưởng Chu: “…” Ông ta yên lặng nhìn về phía con thỏ và gà rừng mập ú trên mặt đất. Sau đó trong lòng đánh giá vụ mua bán này có lời không.
Có thể thay đổi khẩu vị cho người trong căn tin. Nếu công nhân không ăn cơm ở căn tin, cũng có thể lấy tiền và phiếu lương thực tới đổi về cho gia đình ăn. Đây coi như là cho công nhân một vài phúc lợi nhỏ.
Sau khi tính toán, xưởng trưởng Chủ cảm thấy vụ hợp tác này vẫn được. Làm tốt, vậy trong lúc đó bản thân mình cũng có thể ăn nhiều thêm một miếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận