Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 215 - Vợ chồng một lòng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong văn phòng, Trình Hiểu Hồng căng thẳng kể tình hình Tô Mạn gần đây cho chủ tịch Nhậm.
Trong lòng chủ tịch Nhậm khó chịu hơn.
Tô Mạn thế mà đến trong xưởng gì đó làm chủ nhiệm, rõ ràng đồng chí này rất hợp với hội phụ nữ, sao lại đến nhà xưởng chứ?
Đây không phải là chôn vùi nhân tài à?
“Chủ nhiệm Hách của các cháu đồng ý à?”
Trình Hiểu Hồng gật đầu: “Chủ nhiệm Hách không nỡ, thế nhưng đây là cơ hội tốt với Tô Mạn, cho nên chủ nhiệm Hách đã đồng ý, hơn nữa Tô Mạn quả thực làm rất tốt, xưởng phục vụ tổng hợp này là do đề nghị của cô ấy, hiện tại rất nhộn nhịp.”
Trong lòng chủ tịch Nhậm vô cùng hối hận, trước kia bà ấy làm việc đều nhanh chóng quyết đoán, lần này hơi chần chờ, không muốn lộ ra quá rõ chuyện cướp người mới, chuẩn bị để năm sau đề bạt.
Chần chờ một lúc đã đến văn phòng tổng hợp bên công xã.
Mặc dù bà ấy là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ huyện, nhưng không thể xen vào bên kia, cũng chỉ có chồng bà ấy mới quản được bên đó.
Buổi tối về nhà, chủ tịch Nhậm ôn hòa nói chuyện với bí thư Lâm một lát mới vào vấn đề.
“Lão Lâm này, mình biết Tiểu Tô chứ, chính là đồng chí Tô Mạn ở công xã Bắc Hà, tôi cảm thấy con bé là một đồng chí tốt, năm sau tôi muốn điều cô bé đấy đến giúp mình.”
Bí thư Lâm nghe xong thì nhìn bà ấy rồi nói: “À, có lẽ là không được rồi, hiện tại cô bé đó làm việc ở văn phòng công xã Bắc Hà.”
Chủ tịch Nhậm: “Tôi biết, đây không phải là thương lượng vấn đề điều động người mới à? Tôi cũng muốn sắp xếp cương vị tốt cho con bé.”
Bí thư Lâm đọc báo đáp: “Chỉ sợ không thích hợp, hơn nữa bên chỗ chúng ta cũng đâu thiếu người mới, tôi còn định xem cô bé đó ở bên kia rèn luyện như thế nào, đến lúc đó lại điều đến đây.”
Chủ tịch Nhậm: “Mình nói thật chứ?”
“Đương nhiên, chỉ là tư lịch hơi ngắn, để cho cô bé rèn luyện ở cơ sở một thời gian, sang năm chúng ta sắp xếp sau.”
Chủ tịch Nhậm không nói gì nữa, bà ấy và chồng có tính tình giống nhau, ánh mắt nhìn người cũng thế.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, thoáng cái đã tháng 12.
Bên công xã Bắc Hà vô cùng nhộn nhịp, trước kia mọi người sợ nhất là mùa đông, bởi vì mặc dù không cần làm việc vào mùa đông, nhưng đồ ăn cũng không nhiều như lúc làm đồng, cuộc sống khó khăn.
Hiện tại không cần lo lắng nữa, chỉ riêng lương thực đổi lúc săn bắn đã đủ cho nhà ăn duy trì một thời gian, không nói mỗi ngày ăn cơm no, nhưng mỗi bữa cũng no được bảy phần.
Bên Bắc Hà càng lúc càng tốt hơn, những công xã khác càng thêm đỏ mắt.
Trước đó bọn họ còn chạy đến trước mặt bí thư Lâm báo cáo, kết quả người ta không bị phê bình, đảo mắt cái đã thu được tiền.
Những công xã này không còn cách nào khác, đều gọi điện cho bí thư Trình, muốn chen một chân.
Đương nhiên bí thư Trình không đồng ý: “Chúng tôi cũng không dễ dàng gì, hay là các ông hỏi huyện xem?”
Những bí thư công xã này lại đến huyện tìm bí thư Lâm.
Thật ra nếu bọn họ không đến tìm bí thư Lâm, bí thư Lâm cũng sẽ đến tìm bọn họ, bởi vì xưởng thực phẩm không còn đủ hàng. Tỉnh lỵ nhiều xưởng lớn xưởng nhỏ, người thì đông, gia đình có điều kiện lại càng nhiều. Vợ chồng đều là công nhân là điều bình thường, thậm chí có một vài người tài giỏi không dựa vào cha mẹ, tự mình thi đậu công nhân, trở thành gia đình ba đời làm công nhân. Người ta không thiếu tiền, không thiếu ăn, khi đồ ở nông thôn xuất hiện, người ta thích mua những thứ đồ sấy mới mẻ. Thậm chí có người còn mua rồi gửi cho họ hàng ở xa để thử. Điều này dẫn đến hàng hóa của xưởng thực phẩm không đủ.
Bí thư Lâm nhớ đến dự định ban đầu thành lập nhà xưởng này, không chỉ riêng vì công xã Bắc Hà mà còn là vì cả huyện Nam Bình. Vì vậy, ông ta đã gửi thông báo cho tất cả các công xã đến họp. Trong cuộc họp, bí thư Lâm lấy công xã Bắc Hà làm ví dụ và kể lại những thành tích đã đạt được.
“Phải nghĩ ra nhiều cách để bà con có cơm ăn. Công xã Bắc Hà làm rất tốt, vì vậy lúc đó tôi đã chọn họ làm thí điểm.”
Bí thư Trình nghiêm túc gật đầu. Chính xác, bọn họ cũng đã thử nghiệm với tinh thần hy sinh.
Bí thư Lâm lại nghiêm túc nói: “Thế nên thưa các đồng chí, kể từ ngày hôm nay, các đại đội đều có thể mang đến huyện những món thịt rừng. Có thịt rừng thì cho thịt rừng hoặc nấm rừng cũng được. Tất nhiên tôi cần phải nhấn mạnh rằng đồ ở khu vực nào thì lấy ở khu vực đó, không được vượt ranh giới.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận