Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 451 - Từ bỏ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn lại nói: “Chỉ có điều bí thư Trình, cháu cũng không muốn dối gạt gì chú, để sắp xếp được chuyện xây dựng xưởng gỗ ở Bắc Hà, cháu cũng gặp đôi chút khó khăn. Vậy nên có một số việc, vẫn mong được bí thư Trình ủng hộ.”
Bí thư Trình có chút gấp gáp hỏi: “Cháu gặp phải khó khăn gì?”
Tô Mạn nói: “Huyện chúng ta có biết bao nhiêu là công xã, cháu chỉ chọn một mình Bắc Hà làm nơi xây dựng xưởng gỗ cho chúng cháu, nhưng nếu việc này làm lộ liễu quá. Chú cũng biết đấy, bí thư Lâm là một vị lãnh đạo luôn có mong muốn dẫn dắt mọi người sống những ngày tháng tốt đẹp. Bây giờ cháu lại giúp bên Bắc Hà vậy bí thư Lâm sẽ nghĩ thế nào?”
“...” Chắc chắn là khó rồi đây.
Lòng bí thư Trình rối loạn. Ông ta hiểu rất rõ tính cách của cái ông lãnh đạo đó.
“Vậy chuyện này?”
“Vậy nên bí thư Trình, giờ cháu có đề nghị thế này, vừa có thể quang minh chính đại đặt xưởng gỗ ở đây vừa không bị người khác nói ra nói vào.”
Bí thư Trình vội vàng nói: “Ý kiến gì, cháu nói đi.”
“Sáp nhập xưởng gia dụng Bắc Hà vào xưởng gia dụng của chúng cháu, biến nó thành phân xưởng sản xuất. Chỉ có như vậy chúng cháu mới có thể lập xưởng gỗ ở bên này được, đây là nguyên tắc lân cận. Không ai bới móc được sai sót gì đâu.”
Bí thư Trình có hơi ngạc nhiên, ý kiến này tuy là tốt. Nhưng thế chẳng phải sau này Bắc Hà sẽ không có xưởng gia dụng nữa rồi sao?
“Lần sáp nhập này có phải cũng giống với lần bên xưởng gạch nung?” Ngoài mặt thì xưởng gạch nung đó là phân xưởng của xưởng nung gạch ở huyện lý, nhưng trên thực tế tiền bạc tự quản. Xưởng nung gạch bên huyện lý không thể chi phối tiền của xưởng nung gạch hai.
Tô Mạn lắc đầu: “Bí thư Trình, theo ý kiến của nhóm lãnh đạo thì phương thức sáp nhập của xưởng nung gạch không được tính là sáp nhập thật sự. Chẳng qua chỉ là tìm một con đường mới cho xưởng gạch mà thôi. Nếu xưởng gia dụng cũng thực hiện phương thức sáp nhập như của xưởng gạch nung, xưởng gia dụng huyện Nam Bình không có bất kỳ quyền lợi đáng nói nào, người ngoài nhìn vào sẽ biết chúng ta có vấn đề. Hơn nữa với tư cách là một xưởng trưởng, cháu không thể làm ra điều gì có lỗi với xưởng gia dụng huyện Nam Bình được. Cháu phải có trách nhiệm với nó.”
Cô đương nhiên không thể dùng quyền lợi của xưởng để duy trì Bắc Hà.
Bí thư Trình thở dài.
Tâm trạng từ kích động chuyển về trạng thái bình thường. Thêm một xưởng gỗ nhưng lại mất một xưởng... nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Gần đây xưởng gia dụng vẫn luôn có lời.
Tô Mạn cười lớn: “Chúng ta cũng không thể vì chút canh mà đẩy miếng thịt đã đến miệng ra được. Đặt xưởng gỗ bên Bắc Hà, lợi ích có được thì nhiều lắm. Chúng ta tính một khoản nợ trước nhé.” cô vừa nói vừa lấy bút ra liệt kê lên sổ: “Đầu tiên, xưởng gia dụng Bắc Hà không thể đem lại lợi ích kinh tế lớn hơn cho Bắc Hà được. Nên biết rằng, tiền của những xưởng này đều là tiền của tập thể, chỉ thuộc về xưởng gia dụng. Bắc Hà muốn dùng cũng không dễ đâu. Nhiều nhất chỉ có thể mượn của xưởng gia dụng thôi, nhưng chẳng phải khoản tiền đó trước sau gì cũng phải trả sao? Hơn nữa nếu cứ làm theo cách đó, xưởng gia dụng Bắc Hà sẽ mãi mãi thiếu hụt tài chính, mãi mãi không có cách nào phát triển.”
Nghe Tô Mạn nói thế, bí thư Trình cũng có chút xấu hổ.
Gần đây ông ta thực sự có mượn tạm một khoản tiền từ bên xưởng gia dụng, mua một lô nông cụ phát cho mọi người.
Hơn nữa cuối năm ông ta còn tính mượn thêm một khoản, trả cho những xã viên bị nợ. Hai năm trước có nạn đói, công xã cũng nghèo, nhiều xã viên đạt đủ công điểm nhưng không được phát lương thực, cũng không đưa tiền. Đều nợ lại hết.
Năm nay điều kiện tốt hơn, ông ta tính bù lại khoản tiền này.
Nhưng theo cách tính của Tô Mạn, ông ta lại nghĩ, món tiền mượn xưởng gia dụng này làm sao trả? Lẽ nào dùng dằng không trả?
Tô Mạn thấy ông ta có vẻ muộn phiền thì tiếp tục tính: “Thứ hai, sau khi chúng cháu xây dựng được xưởng gỗ thì sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Bắc Hà. Những ngọn núi kia, số rừng kia đều là thứ thuộc về công xã Bắc Hà, tiền kiếm được đều rót vào thu nhập tài chính của công xã Bắc Hà. Số tiền này, thực sự thuộc về Bắc Hà, lấy ra dùng vào việc gì cũng không cần trả lại. Hơn nữa số tiền này chưa chắc gì đã ít hơn số tiền của xưởng gia dụng. Bây giờ xưởng gia dụng Bắc Hà có bao nhiêu người?”
Làm việc chính thức thì có hơn hai mươi người.
Bí thư Trình thầm so sánh trong lòng, ông ta thấy không cách nào so được. Thu nhập bên phía xưởng gỗ mới nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận