Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 436 - Phê bình




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hứa Thanh tức giận nói: “Có phải cô thấy bản thân mình giỏi lắm không, chẳng phải cô nhờ vào sự giúp đỡ của người khác mới lập được xưởng sao, nếu không có ai cho cô nợ, vậy cô có thể xây xưởng sao? Nói dễ nghe là không tìm đến sự giúp đỡ của tổ chức, thực ra cũng dựa vào người khác.”
Tô Mạn cảm thấy vị sinh viên thanh cao này quả thực là làm mất mặt của sinh viên đại đại học ở thời đại này.
Cô cảm thấy bản thân cần phải cho cô ta biết nặng nhẹ là thế nào. Dẫu sao bộ phận tổ chức cũng tốt với cô, cô dạy dỗ cô bé này cho tốt, cũng coi như tận lực vì bộ phận tổ chức.
“Tôi từng nghe về tài năng của một sinh viên đại học, ở trường học luôn đứng đầu danh sách, nhưng cô ta ngoài học hành ra thì không thể tự gánh vác cuộc sống. Lúc đó tôi còn chưa tin là có loại người đấy, bây giờ nhìn thấy cán sự Hứa, cuối cùng tôi cũng tin là có loại người như thế rồi.”
Sắc mặt Hứa Thanh thay đổi: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Tô Mạn cảm thấy cô bé này thật là đơn thuần, lời người ta mắng mà còn muốn người ta giải thích kỹ càng cho nghe. Cô thành thật nói: “Ý tứ của tôi là, điểm của cô cao nhưng mà năng lực thì thấp. Đã hiểu là ý gì chưa? Năng lực làm việc kém không chịu nổi, chỉ biết ôm lấy cái bằng tốt nghiệp mà thanh cao ngạo mạn.”
Hứa Thanh trợn tròn mắt: “Cô…”
Tô Mạn nói tiếp: “Cô phải cảm ơn công việc mà đại học phân phối, nếu không cô tự dựa vào chính mình để tìm việc, thì có thể đến cả công nhân tạm thời ở xưởng chúng tôi cô còn không thi nổi. Thống kê một số liệu mà có thể ngâm cả tuần, cô cảm thấy bản thân mình thật giỏi sao? Học sinh cấp ba ở xưởng chúng tôi còn giỏi hơn cô. Quả thực tôi mở xưởng là dựa vào người khác, điều đó nói lên rằng tôi có năng lực hòa đồng với các đồng chí, cán sự Hứa, cô có không? Ở bộ phận tổ chức lâu như vậy, cô mà gặp khó khăn thì có bao nhiêu người giúp cô? Không nói đến lúc ở tổ chức, bốn năm đại học, cô hòa đồng với bao nhiêu bạn học? Tự mình hiểu mình, hiển nhiên cán sự Hứa không có cái gọi là tự hiểu lấy mình.”
789: “Truyền đạt tư tưởng chính trực, ban thưởng ký chủ 10 điểm thánh mẫu.”
Tô Mạn: “… Cảm ơn.”
Hứa Thanh tức đến nỗi đỏ cả hai mắt, nước mắt cứ thế chảy ra bên ngoài. Cô ta quay người chạy vào phòng làm việc.
Tô Mạn đoán cô ta sẽ nằm khoang tay lên bàn mà khóc.
Chẳng qua không sao, người mới đến khóc là chuyện bình thường. Ở nơi làm việc có thể gặp được người đồng nghiệp bằng lòng chỉ ra những lỗi sai là rất khó gặp đó. Đến cả 789 ngốc nghếch còn cảm thấy cô làm chuyện tốt mà.
Bên bộ phận tổ chức, phó phòng Chu vừa nói chuyện với trưởng phòng Nghiêm về người mới đến thay thế vị trí của Tô Mạn xong.
Trước đây đã nói xong chuyện này rồi, bây giờ trưởng phòng Nghiêm cũng đồng ý, tâm trạng phó phòng Chu rất vui vẻ. Kết quả vừa đi ra khỏi phòng làm việc thì bắt gặp Hứa Thanh đang khóc, trong nháy mắt tâm trạng có chút bị ảnh hưởng.
“Đồng chí Hứa Thanh, đang ở đơn vị làm việc phải chú ý một chút. Công việc tôi giao cho cô lúc trước đã xong chưa?”
Giọng điệu không giấu được sự ghét bỏ,
Trước đây có một sinh viên đến còn thấy khá tốt. Nhưng qua một thời gian dài rồi mới biết, năng lực làm việc của cô sinh viên này không ổn. Quan hệ với đồng nghiệp không tốt thì không nói, nhưng giao công việc cho cô ta mà còn làm không tốt.
Hứa Thanh lau nước mắt: “Đồng chí ở phía dưới không phối hợp với tôi, bảo bọn họ báo cáo số liệu thì lần nào cũng lôi tha lôi thôi.”
Phó phòng Chu cau mày: “Vậy thì cô nghĩ cách đi chứ, bảo cô bình thường đối xử với đồng chí ở dưới khách sáo một chút thì cô không nghe. Nếu bình thường chú ý hòa đồng với các đồng chí, lúc làm việc bọn họ không thể không gắng sức vì cô sao? Sao mỗi lần Tiểu Từ và Tiểu Tô làm đều thuận lợi?”
Trong chốc lát con tim Hứa Thanh giật thót.

Ngày mà Tô Mạn chuyển khỏi ký túc xá đơn, sau giờ tan làm buổi chiều có mấy đồng chí nữ còn độc thân cùng đến giúp cô.
Đồ đạc của cô không nhiều, mỗi người bê một chút là được rồi.
Phòng của xưởng trưởng ở bên xưởng phân phối cũng khá được.
Cấp bậc xưởng trưởng như Tô Mạn là phòng gia đình. Trên thực tế là có một bức tường giữa hai gian ký túc xá đơn có cửa thông giữa hai gian, một gian để ở, một gian để làm phòng khách để thỉnh thoảng tiếp khách. Đồ dùng trong nhà cũng rất đầy đủ, giường lớn, tủ đầu giường, bàn sách giá sách, bàn uống trà nhỏ và sofa đều có cả. Tất cả là do xưởng phân phối. Mấy cô gái đi vào thì ao ước vô cùng. Nhìn chằm chằm khắp mọi nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận