Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 400 - Hướng dẫn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
789: “…” Bản thân ký chủ nhà mình ngày ngày chỉ quan tâm sự nghiệp, khiến hệ thống thánh mẫu là nó bất lực. Nhưng cứ sau mỗi lần ký chủ bận rộn sự nghiệp, điểm thánh mẫu lại chuyển vào tài khoản của ký chủ kèm nhưng tiếng đinh đinh. Có điều làm công việc này, không thể khiến nội tâm ký chủ sinh ra giá trị thiện ý. Đại khái nó là hệ thống tệ nhất.
Ngày hôm sau Tô Mạn dẫn theo ba người trẻ trong xưởng cùng đi đến huyện Từ Đông ở bên cạnh chào hàng.
Cô cũng không vội đến huyện Từ Đông chào hàng, mà là đưa ba người trẻ tuổi đi thăm thú trên huyện thành, tìm hiểu đại khái huyện có bao nhiêu dân, bao nhiêu công nhân, sức mua bán thế nào.
“Nếu như người quá ít thì không cần vội vã chào hàng, phải ưu tiên chọn những nơi đông dân, nhiều công nhân, huyện thành lớn để chào hàng, như thế mới làm cho trong xưởng đạt được nhiều hiệu quả và lợi ích.”
Một đường đi tới cửa hàng bách hóa huyện Từ Đông, Tô Mạn nhìn thấy cửa hàng bách hóa hai tầng.
Người vào người ra, vẫn có một vài người.
Tô Mạn cầm lấy thẻ công tác của mình đi tìm giám đốc của cửa hàng bách hóa.
Giám đốc cửa hàng bách hóa huyện Từ Đông vừa nghe có người ở xưởng gia dụng ở huyện bên cạnh đến tìm ông ta vẫn có chút nghi hoặc.
Hàng hóa của bọn họ, một số là trong huyện, một số là lấy ở bên ngoài, nhưng là nhập từ các thành phố lớn, không có giao tình gì với nhà xưởng của huyện khác.
Có điều người ta đến rồi thì phải ra tiếp đãi một chút, bày tỏ thái độ tình cảm bạn bè của anh em trong đơn vị.
Đến lầu một của sảnh thì ông nhìn thấy mấy người trẻ, còn chưa nhận ra được ai là người đứng đầu, may là có một người trẻ đi ra, chủ động giới thiệu: “Xin chào giám đốc Điền, tôi là xưởng trưởng Tô Mạn của xưởng gia dụng huyện Nam Bình.”
“Xưởng trưởng Tô, các cô cũng không có đánh tiếng trước nên tôi không chuẩn bị được gì cả, để các cô đợi lâu rồi.” Giám đốc Điền của cửa hàng bách hóa huyện Từ Đông cười khách sáo chào hỏi.
Tô Mạn cười rồi bắt tay với ông tay: “Không biết là ông có thời gian không, chúng ta có thể ngồi nói chuyện một chút.”
“Đương nhiên có, đi, mời cô đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.”
Mấy người cùng nhau đi vào văn phòng. Cửa hàng bách hóa của huyện không thể so với ở tỉnh được, phòng làm việc cũng rất đơn giản. Tô Mạn đi vào trong thì có chút chật chội.
“Không biết là giám đốc Điền có biết về cửa hàng bách hóa ở tỉnh không.”
Giám đốc Điền rút một điếu thuốc ra: “Đương nhiên là biết, mỗi tháng tôi đều phải qua đó một lần. Chúng tôi có nhiều hàng hóa phải nhập từ bên đấy về.”
Tô Mạn cười nói: “Đồ gia dụng trong xưởng gia dụng của chúng tôi bây giờ cũng đã được bán trong cửa hàng bách hóa đấy, hơn nữa bán rất được. Căn cứ theo phản hồi của người bán hàng, rất nhiều người đều là đồng chí ở huyện đi qua đó mua, nhưng bởi vì nguyên nhân địa lý, vận chuyển không tiện, vả lại thường xuyên đi muộn không mua được. Xưởng của chúng tôi rất buồn vì vấn đề này mà đặc biệt mở một cuộc họp thương lượng, căn cứ theo vấn đề, chúng tôi cũng đã nghĩ được phương pháp, sau này không chỉ bán đồ gia dụng ở tỉnh nữa, mà còn bán ở cửa hàng bách hóa huyện. Lần này qua đây, chúng tôi cũng là muốn thảo luận chuyện này với giám đốc Điền.”
Trước đó giám đốc Điền đã đoán được vài phần. Nghe thấy lời này bèn đáp: “Chỗ chúng tôi nhỏ thế này, đồ gia dụng của các cô chiếm vị trí to quá.”
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do biết được đồ gia dụng của xưởng gia dụng huyện Nam Bình vậy mà được bán ở trên tỉnh, vậy nên hình như huyện cũng chuẩn bị lập một xưởng gia dụng. Đến lúc đó đương nhiên phải ủng hộ cho xưởng địa phương.
“Sẽ không chiếm bao nhiêu vị trí đâu, hàng mẫu không phải đặt bao nhiêu, chúng tôi sẽ để lại một cuốn album ảnh, khách hàng căn cứ theo album chọn đồ gia dụng là được rồi.”
“… Trong huyện chúng tôi cũng sẽ xây xưởng đồ gia dụng.”
Tô Mạn cười đáp: “Giám đốc Điền, nói thật lòng, cả tỉnh Hồ Giang này có rất nhiều huyện xây xưởng đồ gia dụng, nhưng thực sự có đủ năng để đi vào công ty bách hóa ở tỉnh, hơn nữa còn bán tốt như cái xưởng gia dụng lớn của tỉnh, cho đến bây giờ cũng chỉ có xưởng gia dụng Nam Bình chúng tôi thôi.”
Lời nói này hoàn toàn tự tin.
Ba người trẻ tuổi ngồi bên cạnh cô vẻ mặt cũng rất kiêu ngạo tự hào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận