Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 535 - Tình hình




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Với lại người dân không hề biết gì về nội tình chuyện làm đường, chỉ biết huyện sẽ làm sáu con đường lớn cùng một lúc, bọn họ lập tức có lòng tin rất lớn đối với chính quyền huyện Nam Bình mà mình đang sống. Sau này xem còn ai dám nói huyện mình nghèo không. Một lúc làm sáu con đường, ai mà quyết đoán và thực lực được như thế này?
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao cũng vui như hoa nở. Họ đã đặc biệt mời Tô Mạn một bữa ăn, giúp cô chúc mừng.
“Tiểu Tô, cháu làm việc tốt lắm. Lý lịch của cháu sau này sẽ đẹp biết mấy. Trong nhiệm kỳ đã tu sửa sáu con đường.”
Hai người họ rất ngưỡng mộ. Có điều bọn họ cũng biết không ngưỡng mộ được việc này, bọn họ không học được mánh khóe của Tô Mạn. Nếu để bọn họ làm việc này, bọn họ cũng không thể làm được.
Tô Mạn khiêm tốn nói: “Cũng có gì đâu, cháu chỉ phụ họa thôi, chủ yếu vẫn là công lao của bí thư Lâm và huyện trưởng Cao. Với lại ở trên còn có cục trưởng Cung nữa mà.”
Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu cùng cười. Dù chỉ là phụ họa, nhưng Tô Mạn còn trẻ, chỉ riêng công sức phụ họa cũng sức đè nặng rồi.
Xưởng trưởng Chu vui mừng nói: “Không nói nhiều nữa, kho của chú ở đây không còn lo nữa, mà những người đó cũng có thể ở lại được rồi.”
Tô Mạn cười nói: “Không chỉ ở lại không thôi đâu. Mấy nay mọi người vẫn chưa đến xem bến tàu nhỉ?”
Xưởng trưởng Chu nói: “Mấy nay xưởng bận nên chưa đi. Sao? Có thay đổi khác nữa à?”
Tô Mạn cười: “Ba chú cháu ta đi ăn đã, ăn xong thì cùng đến đó xem.”
Cả ba vội vàng ăn trong im lặng. Sau khi ăn xong thì ngồi xe của xưởng quần áo đến bến tàu. Tô Mạn suy nghĩ xưởng gia dụng cũng nên có một chiếc xe. Thân là một xưởng trưởng, sao có thể không có một chiếc xe cơ chứ?
Lúc đến bến tàu, xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao mới hiểu tại sao khi nãy Tô Mạn lại nói như vậy. Người ở bến tàu này không chỉ ở lại mà còn nhiều hơn trước nữa. Mặc dù trước đây nhiều, nhưng người xếp hàng lại không có mấy. Bây giờ trong kho không chất nổi nữa rồi.
“Những người này từ đâu đến đây?” Xưởng trưởng Cao ngạc nhiên.
Tô Mạn nói: “Cũng vì chuyện làm đường đấy. Huyện ta đã nói sẽ lấy bến tàu để trả khoản nợ làm đường còn gì, có nghĩa là sẽ miễn phí cho cả huyện. Trước đây một huyện cùng lắm chỉ có hai ba đơn vị đến bến tàu này của chúng ta. Bây giờ người ta đã nói trừ nợ, không cần bỏ tiền thì còn không mau ra sức tuyên truyền để các đơn vị khác cũng đến chiếm hời sao?”
Nghe Tô Mạn nói như vậy, hai người mới hiểu ra. Lúc trước chắc chắn vẫn có một vài đơn vị phù hợp vận chuyển bằng xe, ví dụ như xưởng quần áo hoàn toàn có thể như vậy.
Nhưng bây giờ Nam Bình đã thống nhất sẽ miễn phí, mà cái miễn phí này còn là để trả nợ. Nếu chỉ miễn phí không thôi, chưa chắc người ta đã chịu thay đổi cách thức vận chuyển, không đến cũng chẳng lỗ.
Nhưng vì cái miễn phí này là để trả nợ, người khác sẽ nghĩ nếu không đến thì sẽ lỗ mất. Vì vậy, huyện chắc chắn sẽ tuyên truyền, yêu cầu các đơn vị vận chuyển đến Nam Bình. Để có thể kiếm lời triệt để, chắc hẳn còn phải nhờ vào nguồn lực của huyện để làm cái này.
Tô Mạn nói: “Làm đường xong, bọn họ cũng sẽ quen với tuyến đường vận chuyển này. Đến lúc đó, không dám chắc 100% sẽ ở lại nhưng tầm 90% thì có. Nếu không bọn họ sẽ tốn công vô ích làm đường ư? Thế nên, kế hoạch lần này của chúng ta chắc cú rồi.”
Thấy bến tàu đông người nhộn nhịp, xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao cũng tươi phơi phới.
Xưởng trưởng Cao nói: “Tiểu Tô, chú hiểu rồi, cháu đâu có làm đường, thứ cháu làm chính là một sợi dây thừng trói chặt mọi người ở lại Nam Bình ấy chứ.”
Người ta đã xây không con đường này, nếu không đi chẳng phải sẽ bị thiệt ư?
Xem xong bến tàu, xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao đều cảm thấy vui vẻ, hai người còn tiện đường đi cùng Tô Mạn đến thăm xưởng gia dụng. Hiện tại xưởng gia dụng đã xây được hơn một nửa rồi. Vài gian xưởng đã xây xong, dọn dẹp một chút là có thể cho người vào được rồi.
Xưởng trưởng Chu nói: “Tiểu Tô, cháu sắp chuyển nhà rồi nhỉ.”
Tô Mạn nói: “Cháu định trước tiên sẽ chuyển một phần xưởng sang đây. Xưởng chúng cháu sắp tuyển số lượng lớn công nhân. Kế hoạch là trước cuối năm nay sẽ tuyển 100 người.”
Nghe số lượng, xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao sững người: “Nhiều như thế à, dùng hết không?”
“Tất nhiên rồi, thị trường cả nước rộng lớn mà. Thực ra hôm nay cháu đưa mọi người đến đây không chỉ để xem bến tàu, mà cháu còn có chuyện muốn bàn với các chú.”
Cả hai vừa nghe đến bàn chuyện thì đều tỏ ra nghiêm túc: “Cháu nói đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận