Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 403 - Sợ hãi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Xưởng trưởng Tô, tôi đã đàm phán xong với huyện Trường Sơn rồi, bên bọn họ có xưởng làm giấy, cực kỳ nhiều công nhân. Là một xưởng lớn 1000 công nhân, trong huyện có rất nhiều công nhân. Cuộc sống của bọn họ tốt hơn chúng ta. Tôi lập tức đến tìm bọn họ, vừa đàm phán đã thành công.”
Anh ta vừa nói vừa lấy tờ hợp đồng đã ký ra. Là chữ ký của cửa hàng bách hóa huyện Trường Sơn. Bên trên còn có cả dấu mộc.
Mỗi tháng nhập 30 bộ đồ gia dụng. Phương pháp được dùng cũng là phương pháp của Tô Mạn, không cần thuê nhà kho, mỗi tuần đưa hàng qua đó.
Những người khác chưa thành công, trên mặt có chút thất vọng.
Đặc biệt là trợ lý của Tô Mạn - Đinh Linh, cô ta cảm thấy mình khiến Tô Mạn mất mặt.
Tô Mạn cười nói: “Vậy hôm nay chức tổ trưởng đã được quyết định, đồng chí Tưởng Hiểu Lượng. Bây giờ mời tổ trưởng Tưởng nói về kinh nghiệm thành công của anh.”
Vẻ mặt Tưởng Hiểu Lượng lập tức đầy sắc xuân và đắc ý đứng dậy chia sẻ với mọi người về phương pháp thành công.
“Thật ra cũng không có gì, tôi có chút quen thuộc với Trường Sơn, trước đây vào đó chơi biết được rằng cuộc sống của người ở đây tốt. Lần này đi, đầu tiên tôi nghe ngóng xem có xưởng gia dụng không, biết là không có nên tôi đã đến cửa hàng bách hóa đàm phán với bọn họ. Quá trình đàm phán khá thuận lợi, đầu tiên tôi nói với bọn họ về sự nổi tiếng của chúng ta hiện tại và tình hình buôn bán trên tỉnh, rồi lại nói với bọn họ công ty bách hóa tỉnh cảm thấy người dưới huyện quá nhiều, khiến bách hóa bên này phải gánh vác thêm nên đã bảo chúng ta gánh vác ở dưới huyện một chút. Hiện tại xưởng của chúng ta đang chuẩn bị chọn vài huyện khác phù hợp để bày hàng. Lần này tôi qua đây là để khảo sát điều kiện ở Trường Sơn rồi mới quyết định có chào hàng không, vậy nên tìm bọn họ để tìm hiểu tình hình mua bán bình thường. Sau khi đi vào, tôi đã nói, huyện nào mà nhiều người thì đã bày hàng rồi, Trường Sơn là một huyện đông công nhân như thế mà lại lạc hậu. Giám đốc cửa hàng có chút không phục, sau đó tôi nói là còn cần tiếp tục khảo sát tình hình huyện bên, ông ấy đã giữ tôi lại ăn cơm, nói là muốn nói chuyện chi tiết. Thế là chuyện này xong.”
Tô Mạn nghe vậy thì biết đây là một chiến thuật tâm lý. Người ta thường khinh thường những thứ dễ dàng đạt được, cho nên dứt khoát nói đến đây để khảo sát, chưa chắc đã chọn bọn họ. Điều này khiến bên Trường Sơn cảm thấy cơ hội này khó có được, cần phải giữ chặt.
Một khi người của Trường Sơn có tâm lý này, vậy thì đoạn sau dễ nói chuyện rồi. Tất cả đều bị Tưởng Hiểu Lượng nắm trong lòng bàn tay.
Những đồng chí không đàm phán thành tỉ mỉ ghi lai, trong lòng coi như là tâm phục khẩu phục với Tưởng Hiểu Lượng.
Ngày đầu tiên bọn họ cũng đi khảo sát tình hình mà thôi, còn Tưởng Hiểu Lượng đã nắm rõ tình hình rồi, đến cả chuyện này cũng xong rồi.
Chức tổ trưởng này giao cho Tưởng Hiểu Lượng thì bọn họ không có gì là không phục, chỉ là có chút thất vọng, cảm thấy cơ hội tốt vậy mà bản thân không nắm được.
Tô Mạn thấy mọi người thẫn thờ như thế bèn nói: “Vẫn còn hai ngày nữa, hy vọng mọi người có thể nắm chặt thời gian. Bộ phận bán hàng của chúng ta không thể chỉ có một tổ trưởng, sau này nếu cần thêm tổ trưởng, tôi cũng sẽ xem xét biểu hiện của mọi người để quyết. Vậy nên không cần vì vị trí tổ trưởng đã có người ngồi mà nhụt chí. Những đồng chí thế này, bộ phận bán hàng không cần. Bây giờ ai muốn bỏ cuộc thì mời bước ra luôn.”
Những người khác nhìn nhau, không ai dám đề nghị bỏ cuộc.
Tưởng Hiểu Lượng còn tích cực nói: “Xưởng trưởng Tô, tôi vẫn muốn đi đàm phán tiếp, tôi muốn đàm phán nhiều hơn.”
Anh ta biết sau này còn sắp xếp vị trí chủ nhiệm, không thể nào vì làm tổ trưởng rồi mà không nỗ lực nữa, chức vị chủ nhiệm, anh ta cũng đang nhắm vào.
Tô Mạn nói: “Tổ trưởng Tưởng, bây giờ anh cũng đã là lãnh đạo rồi, nên chỉ điểm cho tổ viên bên dưới nhiều chút. Nếu bây giờ anh đã là lãnh đạo, vậy tôi sẽ giao những chuyện về sau cho anh. Những người khác sau khi đàm phán xong thì đơn hàng sẽ do anh sắp xếp. Đừng chỉ để ý một mình chuyện buôn bán của bản thân, sự tiến bộ của tổ viên mới là sự đóng góp lớn nhất của anh cho xưởng.”
Tưởng Hiểu Lượng lập tức vui vẻ đáp ứng.
Đợi những người khác đi rồi, Đinh Linh mới âm thầm xin Tô Mạn, không muốn tham gia cạnh tranh nữa, cô ta cảm thấy thực lực của bản thân không phù hợp.
“Xưởng trưởng Tô, em, em đến cả cửa nhà người nhà cũng không dám vào, không mở miệng nổi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận