Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 216 - Phấn khởi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông ta lo các công xã sẽ vì săn bắt mà mâu thuẫn với nhau. Công xã Bắc Hà đã làm rất tốt. Lúc trước bọn họ đã vạch ra rõ ràng giới hạn ở trên núi, không bao giờ vượt ranh giới. Vượt ranh giới sẽ bị bắt và bị đánh, vừa phí công sức lại còn bị phê bình.
Nghe thấy bí thư Lâm cứ một câu công xã Bắc Hà, lại một câu công xã Bắc Hà, bí thư của các công xã khác đều thấy ghen tị. Còn bí thư Trình cứ nhịn cười, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh như không có gì.
Sau khi kết thúc cuộc họp, các công xã khác của huyện Nam Bình bắt đầu trở nên bận rộn. Công xã Bắc Hà có kinh nghiệm phong phú, cứ thế áp dụng kinh nghiệm của bọn họ là có thể bắt tay vào làm. Các xã viên của các công xã đó cuối cùng cũng nhận được tin tốt, vui mừng phấn khởi chia nhau đi săn. Ai tuổi tác thích hợp sẽ đi săn, còn ai không đáp ứng điều kiện thì đi làm đồng. Dù sao việc đồng cũng không nhiều, cứ từ từ làm.
Trái ngược với bọn họ, thú săn của công xã Bắc Hà đã không còn nhiều nữa. Cái này không thể nói cứ bắt là sẽ bắt được mãi, hơn nữa có rất nhiều loài thú bị săn đến nỗi sợ hãi bỏ chạy luôn rồi. May mà công xã Bắc Hà đã chiếm miếng hời đầu tiên nên cũng không lo gì. Ngoài ra, xưởng phục vụ tổng hợp cũng đã tìm công việc cho bọn họ. Chính vì vậy, sau khi các đồng chí nữ của đại đội được đào tạo tay nghề may quần áo, Tô Mạn đã bàn bạc vấn đề này với xưởng quần áo của huyện, hỏi xem bọn họ còn cần thêm nhiều công nhân làm việc không.
Nếu không cần, cô sẽ đến các xưởng quần áo ở tỉnh, bọn họ đã có cách để có thể bàn với người ta. Nhưng vì ưu tiên quan tâm xưởng quần áo ở huyện nên mới cố ý đến hỏi.
“Cần chứ, tất nhiên cần.” Xưởng trưởng Chu lập tức nói. “Bao nhiêu người cũng được, chỉ cần quần áo đủ tiêu chuẩn và giữ được chất lượng như cũ thì chúng tôi không sợ nhiều.” Dù sao cũng không sợ không bán được. Xưởng trưởng Chu nói rất chắc chắn.
Sau vài lần hợp tác, xưởng trưởng Chu đã nếm được lợi ích rồi. Chi phí bỏ ra không cao, nhưng hiệu quả lại rất tốt. Nói thế này nhé, tuyển nhân viên thời vụ hoặc chính thức, mỗi tháng đều phải trả một khoản tiền lương cố định, nhưng chưa chắc mỗi tháng bọn họ đều sẽ làm nhiều việc như nhau. Còn tuyển các đồng chí của công xã thì khác, người ta làm bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Bảo đảm chất lượng và số lượng. Chỉ riêng tháng trước, xưởng quần áo đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ và được huyện tuyên dương.
Xưởng trưởng Chu có tính toán của riêng mình, ông ta muốn đạt được thành tích tốt hơn. Lúc trước còn lo năng lực của công xã Bắc Hà không đạt được dã tâm của ông ta, bây giờ nghe Tô Mạn nói đã có thêm một nhóm người làm việc, ông ta hoàn toàn bằng lòng. Chờ đến cuối năm lại đẩy mạnh một đợt sản xuất, không chừng khi đó có thể đạt được danh hiệu đơn vị tiên tiến tích cực nữa.
Thấy dáng vẻ ung dung của xưởng trưởng Chu, Tô Mạn đã bàn bạc những vấn đề khác với ông ta. Đầu tiên là phải đề xuất giá cả, ít nhất phải tăng thêm 8 xu.
Xưởng trưởng Chu hơi khó chịu: “Sao đột nhiên lại tăng giá?”
Tô Mạn nói: “Chúng cháu cũng không còn cách nào khác. Lúc trước do muốn làm thử nên công xã cũng không bỏ ra tài nguyên gì để làm cái này, kiếm được bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu cho các xã viên. Nhưng bây giờ nhiều người rồi, chúng cháu phải quản lý, phải bố trí chỗ làm, còn phải chiếm dụng một số tài nguyên. Công xã cũng cần tiền để lo chi phí. Xưởng trưởng Chu, chú xem, dù tăng giá nhưng cũng vẫn thấp hơn nhiều so với tiền lương công nhân. Cháu không hề báo giá bừa. Chúng cháu chủ yếu là vì xã viên. Tăng giá cũng là để bảo đảm tất cả tiêu hao sau khi mở rộng sản xuất.”
Xưởng trưởng Chu đương nhiên hiểu vấn đề tiêu hao này. Quy mô lớn thì tiêu hao nhiều. Chỉ là chuyện tăng giá khiến trong lòng ông ta không thoải mái.
Tô Mạn nói: “Quả thực mức giá này không cao, nếu vào tỉnh, cháu sẽ còn tăng lên nữa, suy cho cùng đôi khi chúng ta cần phải chạy trên con đường này.”
Nghe Tô Mạn nói vậy, xưởng trưởng Chu lưỡng lự. Ý của Tô mạn là cô vẫn có thể đến xưởng quần áo của tỉnh. Những đơn vị lớn đó có rất nhiều đơn hàng, hơn nữa giá cả cũng sẽ tăng lên được. Lương của công nhân ở tỉnh lỵ đều sẽ cao hơn. Nói chung, nếu Tô Mạn đem cái giá này đến tỉnh lỵ, chắc chắn người ta sẽ không chê đắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận