Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 395 - Thay đổi cách nhìn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông ấy cũng là đang suy nghĩ thay cho huyện trưởng Cao. Ông ấy cũng biết huyện trưởng Cao và một số lãnh đạo nhà máy quen thuộc, nhỡ trong cuộc họp mấy công xưởng đó không ủng hộ công việc này, không nể mặt huyện trưởng Cao, đến lúc đó huyện trưởng Cao sẽ rất mất mặt.
Huyện trưởng Cao nói: “Chắc là không vấn đề gì. Tôi quen đều là những công xưởng có tiếng lâu đời. Trong sổ sách của bọn họ chắc chắn có vốn.”
Nói là nói như thế, đợi chiều sau khi lãnh đạo xưởng tới, hai người sẽ gọi mấy lãnh đạo xưởng mà bản thân quen đến phòng họp làm công tác tư tưởng.
Bí thư Lâm chủ yếu có quan hệ rất tốt với xưởng may, xưởng gạch, xưởng thực phẩm và xưởng gia dụng của Tô Mạn.
Về phần xưởng sản xuất bông vải và xưởng sản xuất thuốc lá, họ có quan hệ rất tốt với huyện trưởng Cao.
Bởi vì lãnh đạo bên xưởng sản xuất thuốc lá đến cùng huyện trưởng Cao, còn xưởng trưởng Trần bên xưởng sản xuất vải là do một tay huyện trưởng Cao đề bạt. Xưởng trưởng Trần có thể được đề bạt đều là do huyện trưởng Cao đã nhường một bước chuyện Tô Mạn làm xưởng trưởng xưởng gia dụng.
Bí thư Lâm đã làm rất tốt công việc ở đây, xưởng gạch và Tô Mạn toàn lực ủng hộ, tuyệt không hai lời. Tô Mạn khóc than một hồi, sau đó hạ quyết tâm, cho dù đập nồi bán sắt, cũng phải ủng hộ huyện làm công tác xây dựng.
Tô Mạn đưa tay ra đếm: “Tất cả sổ sách cháu đều tính qua, không thiếu một đồng nào. Dù sao đến lúc đó cháu chắc chắn sẽ cống hiến hết sức. Dĩ nhiên là, công xưởng của bọn cháu không lớn lắm, chỉ là hạt cát trong sa mạc, vẫn phải dựa dẫm mấy ông lớn. Cháu cũng không kiếm lời, mọi người được miễn phí sử dụng năm năm, cháu thì dùng miễn phí ba năm là được rồi.”
Xưởng thực phẩm có thể coi là một xưởng mới, cũng không có nhiều tiền, hơn nữa sản phẩm của bọn họ cung cấp không đủ trong huyện và tỉnh này, cho nên vẫn chưa cần dùng đến cầu tàu. Nhưng mà xưởng trưởng Lưu vẫn đồng ý ủng hộ công việc của bí thư Lâm. Dù sao sau này số tiền đó cũng được hoàn trả lại: “Chúng tôi không có bao nhiêu tiền, nhưng cũng phải giúp đỡ cho huyện lỵ chứ, chúng tôi sẽ bỏ ra một số tiền ít ỏi, không cần cho chúng tôi dùng miễn phí cũng được.” Dù sao cũng không dùng đến.
Xưởng trưởng Cao lúc đầu thấy có hơi khó chịu, sau đó cũng vội thể hiện thái độ kiên quyết của mình, một lòng ủng hộ cho huyện. Dù sao sau khi hôm qua quay về, xưởng bọn họ lại mở cuộc họp, tính toán lại khoản này. Thôi Hướng Bắc còn vẽ bánh nướng cho ông ta, để ông ta hoàn toàn tin tưởng.
Thấy ba công xưởng đều nhao nhao như thế, xưởng trưởng Chu của xưởng quần áo khá bực bội, trong lòng nghĩ, quần áo chỗ ông ta không lo không bán được. Trang phục rất dễ vận chuyển, chuyển hàng đi xa cũng chẳng sao. Thật sự không cần tốn tiền uổng phí.
Nhưng xưởng trưởng Cao và Tô Mạn đều nhìn ông ta chăm chăm.
Ai bảo xưởng quần áo có tiền chứ.
Chính là đang đợi bọn họ bỏ tiền ra.
Tô Mạn và xưởng trưởng Cao kéo xưởng trưởng Chu ra bên ngoài thương lượng.
Tô Mạn tính toán với ông ta: “Nếu sau này xưởng quần áo của mấy chú mua máy móc mới, có phải cũng cần vận chuyển đến không? Máy móc khối lượng lớn có phải vận chuyển bằng tàu sẽ thích hợp hơn không? Xưởng trưởng Chu, chú có thể đảm bảo không cần dùng đến cầu tàu ư?”
Xưởng trưởng Cao nói: “Đó chắc chắn là không thể rồi.”
Xưởng trưởng Chu: “...”
Tô Mạn lại tính toán: “Xưởng quần áo quả thực rất thuận tiện trong việc vận tải bằng đường bộ nhưng chi phí không hề thấp. Nếu vận tải bằng đường thủy thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu chi phí. Chỉ tính chi phí vận chuyển mấy chục năm cũng đủ để xây dựng rồi. Xưởng trưởng Chu, có thế nào cũng phải thiết lập một con đường khác cho xưởng quần áo chứ.”
Xưởng trưởng Cao phụ họa: “Đúng vậy, lại không cần các người phải phí tiền vô ích, chẳng phải sau này sẽ hoàn trả lại cho các người sao? Đổi lại các người dùng miễn phí năm năm, điều kiện tốt biết bao. Tiền đó của ông chuẩn bị để trong tài khoản đóng bụi à?”
“Hơn nữa xưởng quần áo rất cần mở rộng nguồn tiêu thụ. Bây giờ các chú không dám tuyển thêm nhiều người, chẳng phải là vì nguồn tiêu thụ ít ỏi, không có hiệu quả. Ngoài ra máy móc của các chú đã bao lâu rồi chưa đổi? Đây cũng là vì không đủ hiệu quả và lợi ích. Xưởng trưởng Chu, cháu khuyên các chú nên dọn sẵn đường thủy trước, sau này dọc theo sông đều là địa bàn của các chú rồi. Đến lúc đó khi cháu đi phân phối hàng cho xưởng gia dụng, sẵn tiện giúp các chú nói chuyện. Khi đó hai ba trăm công nhân như bên chú sợ là cũng không đủ, ít nhất là phải mở rộng lên năm trăm người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận