Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 342 - Đòi người




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Còn chưa đợi thành tích cho ra, phía bên huyện đã gọi điện tới, hỏi Tô Mạn chuẩn bị khi nào qua. Tô Mạn nói đã chuẩn bị xong, có thể qua đó bất cứ lúc nào. Bên đó vui vẻ kêu cô mùng một qua.
Bí thư Trình ở một bên méo miệng, cảm thấy trong huyện vô cùng xấu xa, đã cướp người lại còn gấp như vậy.
….
Chuyện tuyển nhân viên lần này Tô Mạn không cần quan tâm, dù sao bản kế hoạch của cô cũng đã sớm làm xong. Bây giờ cứ dựa theo trên đó làm dần từng bước là được, cũng không cần cô phải đích thân làm.
Những công việc khác cũng đã sớm bàn giao xong, cô thuận tiện sửa soạn đồ đạc thường ngày của mình một chút là có thể đi được.
Bí thư Trình đề nghị mở tiệc chia tay ở nhà ăn, nhưng Tô Mạn không đồng ý: “Bây giờ mọi người đều bận rộn công việc, cháu cũng không thể giúp được gì, sao còn có thể kêu mọi người vì chuyện này mà chậm trễ công việc được. Hơn nữa cho dù cháu đi vào huyện, sau này cũng sẽ thường xuyên về nhà, vẫn có thể gặp mọi người mà.”
Bí thư Trình thở dài gật đầu: “Được, sau này cháu đi vào huyện rồi, có gì cần phía bên Bắc Hà phối hợp, bọn chú chắc chắn sẽ ủng hộ cháu.”
Tô Mạn cười đáp: “Vậy cháu cũng cảm ơn bí thư Trình trước.”
Sau khi thu dọn xong đồ đạc xong, Tô Mạn lại đi chào tạm biệt mọi người. Dù sao quan hệ nhân sinh của cô ở Bắc Hà cũng không tồi.
Đầu tiên là chào hỏi phía bên văn phòng tổng hợp, chủ nhiệm Lưu của văn phòng tổng hợp cũng nói vài câu khích lệ. Sau khi chào hỏi ở bên này xong, Tô Mạn lại đi tới những bộ phận khác, cuối cùng là đi tới văn phòng Hội phụ nữ.
Chủ nhiệm Hách biết cô sắp đi, cũng mừng thay cô, bảo: “Sau này vào huyện phát triển rồi, dựa vào năng lực của bản thân cháu, đi đến đâu cũng có thể làm tốt được. Hơn nữa lần này còn là do chính miệng bí thư Lâm đòi người, cháu đi vào huyện chắc chắn sẽ không bị vùi lấp.”
Tô Mạn biết ơn đáp: “Chủ nhiệm Hách, cháu thật lòng biết ơn cô, không có cô và bí thư Trình, sẽ không có cháu của ngày hôm nay.” Cô thật lòng biết ơn chủ nhiệm Hách, lúc đầu khi ở hội phụ nữ, cũng là chủ nhiệm Hách vẫn luôn ủng hộ công tác của cô, nên cô mới có cơ hội làm ra thành tích.
Nếu như đổi lại là một lãnh đạo khó chơi, thì cô cũng không dễ dàng làm đến bước này được.
Chủ nhiệm Hách vừa cười vừa vỗ vai cô: “Cảm ơn cái gì, cô còn phải cảm ơn cháu đây. Bây giờ hội phụ nữ ở công xã Bắc Hà có thể làm tốt như vậy, cũng là nhờ cháu dẫn dắt. Bây giờ cháu ở huyện cũng có chức danh rồi. Nói một câu không sợ cháu chê cười, nhưng cô còn cảm thấy không bao lâu nữa nói không chừng cô cũng có thể vào huyện.”
Tô Mạn nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng hỏi: “Có tin sao ạ?”
“Cũng không có tin tức gì cả, chỉ là bên chủ tịch Nhậm khen cô vài lần, có chút ý tứ như vậy, khả năng còn phải đợi cơ hội, dù sao bên đó cũng không có vị trí.”
Tô Mạn cảm thấy nếu chủ tịch Nhậm đã mở lời như vậy, chứng tỏ đã nghĩ đến việc muốn điều động ai đó rời đi, vị trí sớm muộn cũng sẽ có.
“Có cơ hội, cháu cũng giúp cô nghe ngóng chút tin tức.”
Chủ nhiệm Hách vui vẻ nắm bàn tay của cô: “Được, vậy cô cũng đợi tin của cháu. Sau này chúng ta ở huyện cũng có người rồi.”
Sau khi tạm biệt, Tô Mạn cầm túi của mình đi tới bên xưởng gia dụng nói lời tạm biệt với các thợ cả và công nhân ở bên đó.
Nhóm thợ cả biết cô sắp đi, đều có hơi luyến tiếc. Bọn họ biết xưởng gia dụng này do một tay Tô Mạn lập ra. Không có cô, cũng không có công việc hiện giờ của bọn họ. Hơn nữa ở chung với Tô Mạn một thời gian dài, cũng biết con người của cô có năng lực, bọn họ rất lo lắng sau khi cô đi, xưởng gia dụng này sẽ xuống dốc. Sau này bọn họ cũng sẽ mất đi công việc, phải trở về trồng trọt.
Tô Mạn khích lệ: “Mọi người đều phải xốc lại tinh thần, làm việc cho tốt, suy nghĩ nhiều sáng tạo nhiều, phải làm ra nhiều đồ gia dụng thực dụng hơn. Chỉ cần sản phẩm của mọi người tốt, cũng không cần lo cho tương lai của xưởng gia dụng.”
Được cô khích lệ, những thợ cả của xưởng gia dụng này mới tìm lại được một chút niềm tin.
“Xưởng trưởng Tô, sau này cô phải thường xuyên trở về chỉ dẫn cho chúng tôi đấy.”
“Được chứ, tất nhiên rồi.” Tô Mạn cười đáp, cầm đồ lên lại đi tới bên xưởng nung gạch.
So với xưởng gia dụng, Tô Mạn có nhiều tình cảm với bên xưởng nung gạch hơn một chút. Tin tức cô sắp đi cũng đã sớm truyền đến bên xưởng nung gạch. Đợi khi cô tới, nhóm thợ cả ở xưởng nung gạch đều nhìn cô với vẻ rầu rĩ không vui, xưởng nung gạch vốn dĩ bận rộn cũng trông có vẻ yên tĩnh hơn vài phần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận