Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 784 - Hướng đi 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đơn xin nhập khẩu các thiết bị của xưởng thức ăn gia súc đã được thông qua, sẽ được nhập khẩu từ ngoài về. Có điều phải đợi đến mùa xuân mới về.
Cuối năm nay Nam Bình đã kết thúc trong sự sôi động của các hoạt động xây dựng. Qua mùng năm mùng sáu Tết nguyên đán, lúc mà băng tuyết ngập trời thì mới có thể rảnh rang một chút.
Bời vì sắp Tết rồi, Lý Xuân Hoa lại nhắc đến Thôi Hướng Bắc.
Đã lâu rồi chưa thấy anh đến nhà. Không biết Tết năm nay có đến không.
Tô Mạn cũng không rõ vấn đề này, Thôi Hướng Bắc làm công tác nghiên cứu khoa học. Hiện tại hình như đang theo một đề án gì đó, sắp nửa năm rồi chưa thấy mặt. Không chỉ không thấy mặt mà điện thoại và thư từ cũng không luôn…
Thậm chí cô còn không biết rốt cuộc Thôi Hướng Bắc đang ở phương trời nào.…
Phòng nghiên cứu Hồ Giang.
Thôi Hướng Bắc đã làm việc với cường độ cao trong mấy ngày nay rồi. Mỗi lần chỉ ngủ có ba, bốn tiếng, người không được chăm chút, râu ria đầu tóc đã dài cả ra.
Có điều lúc này anh cũng không hề thấy kiệt sức, mà còn chăm chăm theo dõi kết quả thực nghiệm cùng với các nhân viên cùng công tác khác.
Thực nghiệm của bọn họ là một loại động cơ mới.
Động cơ này là một kiểu kết cấu mới, nếu thành công thì sẽ tạo nên một thay đổi nhỏ trong các động cơ trong nước.
Mặc dù không đủ để thay đổi hoàn toàn, nhưng có thể là một bước tiến bộ. Đối với tất cả những người nghiên cứu khoa học, điều này đáng để kỳ vọng và vui mừng.
Sau khi nghiệm thu kết quả thí nghiệm, mọi người nhìn thấy số liệu kết luận thì vui mừng ôm lấy nhau.
Thôi Hướng Bắc vuốt khuôn mặt của mình.
Giáo sư bên cạnh vỗ vai anh: “Tiểu Thôi, nghỉ ngơi cho tốt nhé. Lần này cậu quá vất vả rồi.”
Ông ấy rất vừa lòng với người học trò này, thậm chí là ngạc nhiên vui mừng.
Lúc đầu chỉ cảm thấy vô cùng thông minh, có thiên phú. Đợi khi đã tham gia nghiên cứu thực sự, ông ấy lại phát hiện người học trò này rất nhiệt tình với việc nghiên cứu khoa học.
Bởi vì thiên phú của anh, cùng với sự siêng năng hơn người, vậy nên mới có thể tham gia nghiên cứu với lý lịch và độ tuổi này. Từ trợ lý của ông ấy biến thành người nghiên cứu khoa học thực thụ.
Thậm chí kết quả lần này còn hoàn thành nhanh như vậy, cũng vì người học trò này không ăn không ngủ mà vượt qua khó khăn.
Thôi Hướng Bắc cười đáp: “Không hề vất vả chút nào.” Anh hơi ngại ngùng xoa đầu: “Giáo sư, em muốn về nhà ăn Tết.”
Kết quả nghiên cứu đã báo cáo, lại còn phải đợi tin tức. Đợi đến 23 tháng chạp Thôi Hướng Bắc mới có thể quay về Nam Bình.
Tô Mạn nhận được điện thoại của xưởng mới biết Thôi Hướng Bắc về rồi.
Lúc Tô Mạn lái xe về nhà thì đã thấy Thôi Hướng Bắc đứng trước cửa, đứng đó đón gió.
Cái dáng vẻ gầy gò đó, suýt chút nữa Tô Mạn không nhận ra.
“Tô Mạn!”
Thôi Hướng Bắc vui vẻ chạy tới, muốn ôm lấy cô, nhưng mà nghĩ đến việc giờ cô là huyện trưởng, phải chú ý hơn, nên đành nhịn xuống.
Tô Mạn kéo tay anh: “Anh cười ngây ngô gì thế?”
“Tô Mạn, chúc mừng em. Anh không tới kịp để chúc mừng em rồi.”
“Chúc mừng cái gì chứ, có phải chuyện gì lớn đâu.” Tô Mạn đưa anh vào nhà: “Sao mà ngốc thế không biết, anh vào trong nhà chờ không được à, làm gì phải đứng đó hứng gió.”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Anh muốn là người đầu tiên gặp em.”
Tô Mạn cười.
Hai người về tới nhà, Lý Xuân Hoa nhìn thấy Thôi Hướng Bắc thì vui vẻ vô cùng. Nhìn dáng vẻ của anh thì cứ nói gầy rồi gầy đi rồi, cần phải bồi bổ. Bà nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Thôi Hướng Bắc còn đang muốn xắn tay áo lên giúp thì bị Tô Mạn chặn lại: “Về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đi vào phòng, Thôi Hướng Bắc bỏ hành lý xuống, ôm lấy Tô Mạn hôn một cái: “Nhớ em thật đấy.”
Tô Mạn hỏi: “Anh làm xong việc lúc nào thế?”
“Tối hôm qua, vừa được ra ngoài anh đã thu dọn đồ đạc chạy đến đây.”
Tô Mạn nhìn ra được, đầu tóc anh mới cắt, râu cũng vừa mới cạo, viền mắt thâm quầng.
Trông thật tội nghiệp.
Cô nói: “Sao anh không nghỉ ngơi đi rồi hẵng về.”
Thôi Hướng Bắc thành thực đáp: “Quá nhớ em đó, không muốn lãng phí thời gian. Anh muốn dành tất cả thời ra ngoài công việc cho em.”
Tô Mạn đi tới, ôm lấy đầu anh hôn lên. Hôn một lúc rồi đẩy anh xuống giường.
Có lẽ giường quá mềm và cô gái trên người quá ấm, Thôi Hướng Bắc mơ màng nhắm mắt lại.
Tô Mạn ngây ra một lúc, sau đó đắp chăn cho anh. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đang ngủ tươi cười của anh, Tô Mẫn đột nhiên không nhịn được lại nở nụ cười.
789: “Ký chủ, cô cười gì thế?”
“Dáng vẻ mệt mỏi như chó của anh ấy rất khiến người ta yêu thích.”
789: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận