Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 516 - Gửi đồ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Vừa hay cháu cũng đi rèn luyện một chút, quản lý xưởng rất quan trọng. Có thể sau này cháu phải về tổ chức. Vẫn nên giao lưu với các đồng chí ở tổ chức.”
Tô Mạn: “…” Cô thực sự tin rằng người tốt thì sẽ được đền đáp. Có miếng bánh lập tức rơi từ trên trời xuống.
789 xúc động hét lên: “Ký chủ, tôi cảm nhận được giá trị thiện ý của cô rồi!”
Cục trưởng Cung phụ trách cục giao thông.
Vì chuyện sửa đường mà bí thư Lâm gọi cục trưởng Cung đến để trao đổi. Ngoài ra còn có huyện trưởng Cao.
Sau khi mấy người ngồi trong phòng làm việc thương lượng một hồi, cuối cùng đã quyết định để huyện trưởng Cao dẫn đội, cục trưởng Cung và Tô Mạn cùng nhau đi đàm phán chuyện sửa đường với người ta.
Tô Mạn quản lý một xưởng 300 người như hôm nay, cấp bậc đã là cán bộ cấp huyện rồi.
Vì chuyện này mà Tô Mạn được tạm thời ngồi ở chức vị phó cục trưởng.
Chức vị Tô Mạn vừa được thông báo, các thành viên của Tứ Giác Đồng đều sợ ngây người.
Vừa đến huyện ủy một chuyến, đồng chí Tô Mạn đã chuyển mình biến thành phó cục trưởng? Đừng thấy cấp bậc của bọn họ cao, nhưng chỉ quản lý một khu vực nhỏ. Trách nhiệm không giống nhau, quyền hạn cũng khác biệt rất lớn.
Ba người còn mời Tô Mạn đến ăn cơm, hỏi thăm chuyện phó cục trưởng.
Tô Mạn nói: “Đều vì phối hợp với công việc của huyện, coi như là tạm thời giữ chức để rèn luyện, sau này làm xong chuyện này rồi, thì cháu lại về vị trí cũ thôi. Dẫu sao chỗ của cháu vẫn là xưởng đồ gia dụng kia.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao cười lắc đầu.
Đây không chỉ là tạm thời giữ chức để rèn luyện, mà đây là một phần kinh nghiệm rất quan trọng.
Sau này sẽ ghi vào hồ sơ.
Nghĩ đến hồ sơ sau này của Tô Mạn quá là sinh động. Không chỉ quản lý phát triển một xưởng lớn, còn làm phó cục trưởng cục giao thông. Trong nhiệm kỳ thì góp phần xúc tiến việc sửa đường ở huyện Nam Bình.
“…”
Chỉ nghĩ không thôi, trong lòng hai người đã có chút ngưỡng mộ. Hai người làm cả đời này, lý lịch còn không phong phú bằng một cô bé như Tô Mạn.
Xưởng trưởng Cao: “Tiểu Tô, cháu thành thật chút đi, trước đây cháu đã lên kế hoạch rồi đúng không?”
Vẻ mặt Tô Mạn đầy chân thành: “Thực sự là không có, thuần túy là ngoài ý muốn thôi. Chú còn không hiểu tính cháu à? Nếu có chuyện gì mà cháu không nói cho các chú sao? Các chú đều là tiền bối của cháu.”
Cô đang rất thành thực, ai mà có thể nghĩ là đột nhiên bí thư Lâm lại sắp xếp như thế.
Cô bộc lộ cảm xúc của mình nói: “Có thể là một lòng một dạ vì mang lại lợi ích cho huyện, vậy nên mới có thể bắt được cơ hội thế này. Vì thế chúng ta nhất định phải đóng góp nhiều hơn cho huyện.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao quá hiểu cô rồi, cảm thấy lời nói này của cô cũng chỉ để nghe thôi. Trước đây bọn họ cảm thấy Tiểu Tô là một cô bé rất tích cực, nhưng sau khi biến thành quan hệ hợp tác, họ biết được là hoàn toàn không có chuyện như thế.
Nhưng xưởng trưởng Trần của xưởng bông lanh lại tin, xúc động nói: “Đồng chí Tô Mạn, chú nhất định sẽ học tập theo cháu.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao đều cười, họ cảm thấy với bộ não của lão Trần thì có khả năng là học không nổi.
Bởi vì cần phải đàm phán chuyện sửa đường, Tô Mạn cũng trở nên bận rộn hơn trước. Phải bỏ thời gian để tìm hiểu tình hình đường xá ở huyện, phải quyết định trước xem sửa con đường nào. Sau đó đến tìm các vị lãnh đạo trong huyện trao đổi vấn đề này.
Cô còn vui mừng vì lúc này được nghỉ. Nếu không thì thực sự phải phân thân ra để làm việc.
Buổi sáng Thôi Hướng Bắc gọi điện tới mà Tô Mạn cũng không nhấc máy được.
Anh nhớ đến xưởng trưởng Cao đã nói là hôm này Tô Mạn còn bận chuyện sửa đường trong huyện, biết là cô bận nên không gọi điện thoại làm phiền công việc của cô nữa.
Thay vào đó anh đến vùng nông thôn bên cạnh lấy ít trứng, bọc lại bằng túi lưới, rồi bảo Tô Đại Trụ đưa cho Tô Mạn. Để mỗi ngày Tô Mạn đều có thể ăn một quả, bồi bổ thân thể.
“Anh Đại Trụ, lần trước tôi thi đại học, xưởng trưởng Tô đã cho tôi một ít nước ô mai, tôi rất cảm ơn cô ấy.”
Tô Đại Trụ vừa định mở miệng thì đã thấy có gì đó không đúng lắm: “Làm sao cậu lại gọi tôi là anh?”
“…Chẳng phải là tôi nhỏ tuổi hơn anh sao?”
“Trước đây cậu có gọi vậy đâu.” Con người Tô Đại Trụ khá cố chấp.
Thôi Hướng Bắc vò đầu bứt tai: “Có thể là bây giờ tôi lớn rồi, hiểu chuyện hơn. Tôi muốn lịch sự hơn, có được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận