Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 336 - Nên dựa vào mình




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
789 làm ra một biểu cảm hoảng hốt: “Tôi vừa cảm giác được sự thay đổi của cô ta trong nháy mắt, nhưng ký chủ, cô cũng không làm gì mà.”
Tô Mạn bưng cốc trà lên, uống nước trà: “Cái này có gì kỳ quái đâu, mỗi ngày mi cung cấp sơn hào hải vị cho người ta, thời gian dài rồi người ta vẫn sẽ ngấy đến tận cổ, còn chê nọ chê kia. Nhưng mi cho anh ta đói vài ngày vài đêm, rồi cho anh ta một cái bánh bao gạo lứt, anh ta vẫn sẽ đội ơn mi. Huống chi, tôi còn là giúp người khi gặp nạn.”
….
Học sinh tốt nghiệp cấp ba khóa này ở trường cấp ba công xã, đều đi nghe ngóng tin đồn, biết Tô Thu Nguyệt là chị gái ruột của Tô Mạn, còn có người tới xum xoe lôi kéo quan hệ. Hy vọng có thể từ phía bên Tô Thu Nguyệt có được một vài tin tức về đề thi.
Dù sao Tô Mạn phụ trách chuyện này cũng là em gái ruột của Tô Thu Nguyệt, có thể cho Tô Thu Nguyệt đi làm giáo viên cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Kết quả sau khi Tô Thu Nguyệt trở về từ công xã, rất nghiêm túc khuyên răn mọi người: “Tôi đã hỏi thăm rồi, lần này cạnh tranh rất lớn, không chỉ chúng ta có thể tham gia, mà còn có một vài học sinh khóa trước, nhân số hơn ba trăm người trở lên.”
Bạn cùng phòng với cô ta nói: “Chúng ta tốt xấu gì cũng vẫn còn đang ở trường học, có lợi thế hơn bọn họ.”
Tô Thu Nguyệt phất tay: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cũng không có lợi thế lớn đến đâu đâu. Trước đây những nội dung tiểu học đó chúng ta đều không nhớ được, vẫn phải chăm chỉ ôn tập.”
Dù sao cô ta cũng không trông mong gì vào việc thi đỗ được đại học. Trên cơ bản, trường cấp ba công xã bọn họ không đến mấy người có thể thi đỗ đại học, có đôi khi một năm đều không có cách nào thi đỗ. Dù sao trình độ giáo viên của bọn họ thật sự rất bình thường, cũng không có bao nhiêu tài liệu học tập hỗ trợ giảng dạy, có sự chênh lệch rất lớn với trường cấp ba ở thành phố.
Sau khi bị em gái ruột của mình chỉ dạy vài lần, bây giờ cô ta cũng nghiêm túc thực tế hơn, không nghĩ đến những thứ không thiết thực nữa. Hiện tại chỉ mong ôn tập cho tốt, thi ra thành tích có thể coi được, nếu như có thể thi trúng tuyển, vậy đó mới là tốt nhất. Đợi sau khi thi đại học xong, sẽ chăm chỉ ôn tập những kiến thức căn bản này, nắm lấy cơ hội lần này, thi làm giáo viên cũng không đến mức phải ra đồng làm việc.
Lại có người tìm cô ta lén lút hỏi thăm chuyện đề thi.
Tô Thu Nguyệt khiếp sợ nói: “Nếu như tôi biết đề thi, tôi còn phải ôn tập làm gì nữa?” Sau đó cô ta bình tĩnh đặt một chồng sách mà Tô Mạn đưa cho mình đó lên bàn mình.
Bây giờ cô ta cũng không định đọc những quyển sách này, còn định ôn bài cho tốt, chuẩn bị thi vào trường đại học. Tuy rằng thi đại học chắc chắn không có cơ hội, nhưng cô ta vẫn muốn liều một phen, nói không chừng lại may mắn thi vào được trường trung cấp nghề thì sao?
Có bạn học cùng lớp nghe được lời này của cô ta, mới ghen tỵ bảo: “Tốt xấu gì em gái cô cũng có quyền lợi lớn như vậy, sao lại không quan tâm một người làm chị gái như cô một chút nào thế, các cô là chị em ruột thật sao?”
Nếu là trước đây, Tô Thu Nguyệt còn thấy chua chát một chút, trong lòng không đến mức oán giận Tô Mạn, nhưng cũng sẽ có hơi bất mãn. Nhưng cô ta vừa mới bị em gái nhà mình làm cho cảm động, nước mắt vẫn chưa lau khô đây. Nghe được lời nói khiêu khích này, lập tức nổi giận đập bàn: “Chính là vì những người có tư tưởng như cô, cho nên em gái tôi mới phải chí công vô tư như vậy. Con bé nói, sẽ không cung cấp bất cứ sự hỗ trợ gì cho tôi hết, nhưng sẽ cố gắng tạo ra một môi trường cạnh tranh công bằng. Nếu như em gái tôi thật sự quan tâm tôi, vậy không phải sẽ bất công với những người khác hay sao? Nhà họ Tô chúng tôi không có tư tưởng như vậy!”
Những bạn học khác nghe được lời này, suy nghĩ có hơi ghen ăn tức ở trước đó cũng mất sạch.
Đúng vậy, nếu như so quan hệ, không ai có thể so được với Tô Thu Nguyệt. Nếu như em gái cô ta thật sự bằng lòng cho cô ta đi cửa sau, vậy những người như bọn họ làm sao cạnh tranh qua được. Hơn nữa ngoại trừ em gái cô ta ra, những lãnh đạo khác cũng có thể nhờ quan hệ mà, đối với những học sinh này như bọn họ mà nói lại càng thiệt thòi hơn. Cho nên vẫn là không đi cửa sau mới tốt, không ai đi cửa sau, dựa vào thực lực của mình để nói chuyện, cũng vẫn sẽ có vài cơ hội.
Học sinh bị trách mắng này lập tức mặt đỏ tai hồng, úp xuống bàn, nhưng ai cũng mặc kệ cô ta, đối với loại người có tư tưởng giác ngộ không cao này, mọi người đều không bằng lòng tiếp xúc.
Tô Thu Nguyệt nhìn tình trạng này, trong lòng cảm thấy có chút cảm giác thành tự, đây chính sự tự tin dựa vào thực lực của mình để nói chuyện. Nếu như cô ta thật sự dựa vào em gái giúp đỡ, lúc này sẽ chột dạ thật, bị người oán trách cũng không nói được thành lời.
Em gái nói đúng, vẫn phải dựa vào mình sẽ tốt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận