Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 558 - Thư




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cũng không có khả năng lấy gỗ ở một ngọn núi mãi, cho nên dự định lại chọn ra mấy nơi tốt để xây xưởng gỗ. Quy mô có thể không cần lớn, nhưng phải đảm bảo đủ gỗ.
Chuyện này đã làm một lần ở bên Bắc Hà, đã có kinh nghiệm rồi, cho nên cũng không có khó khăn gì. Tô Mạn cũng không cần đích thân mình ra mặt, mà sắp xếp cho Ngô Tiểu Hội quản lý hậu cần, và cả Tưởng Hiểu Lượng quản lý tiêu thụ đi.
Bây giờ Ngô Tiểu Hội là chủ nhiệm hội phụ nữ, nhưng trên thực tế chủ yếu vẫn là chủ nhiệm hậu cần ở nhà xưởng.
Tô Mạn tin tưởng cô ta, giao hậu cần cho cô ta cũng yên tâm.
Sau khi giao chuyện này đi, Tô Mạn cảm thấy so với một đợt bận rộn trước đó, thì cuộc sống này vẫn thật nhàn rỗi quá.
Cô rảnh rỗi, lại nghĩ đến Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc đã trở về từ Thượng Hải, sau khi về cũng gọi điện cho cô, chẳng qua lúc đó cô đang bận chỉnh đốn ở nhà xưởng sau khi di dời, tuyển người, rồi thêm kế hoạch xây phòng, bí thư Lâm lại đi, cho nên khi ấy cô cũng không nói được lời gì. Thôi Hướng Bắc có viết thư gửi về, cô cũng không có sức hồi âm.
Cô cầm bút viết một lá thư cho anh.
Cũng không viết nhiều, chỉ viết mình bận những việc gì ở nhà xưởng, nói là mệt muốn chết, mệt đến gầy đi mấy vòng. Ngoài ra còn quan tâm đến tình hình sinh hoạt của anh một chút, nói mấy lời tương tự như đã rất lâu rồi chưa gặp, mỗi lần cô đều phải lôi thư ra ra đọc vài lần.
Không có cách nào khác, bỏ mặc người ta lâu như vậy rồi, cũng phải dỗ dành một chút.
789: “… Thật cặn bã.”
Tô Mạn: “…”
Thư gửi từ huyện lên tỉnh đến tỉnh rất nhanh, ba ngày đã tới nơi.
Khi Thôi Hướng Bắc nhận được thư là lúc vừa mới ăn cơm ở nhà ăn trở về, chuẩn bị về ký túc xá đọc sách, nhìn thấy trên chiếc bảng đen nhỏ ở cửa ký túc xá có tên của mình. Anh đi tìm ông cụ quản lý ký túc hỏi một câu, quả nhiên có thư của anh.
Sau khi nhìn địa chỉ gửi thư ở phía trên, trên mặt anh lập tức nở nụ cười vui vẻ, sau đó vội vàng cầm lá thư chạy lên lầu, khi giẫm lên bậc thềm cũng là một cái nhảy vượt mấy bậc, dọa sợ những sinh viên khác.
Sau khi đến ký túc xá, anh vội vàng đặt hộp cơm của mình xuống, sau đó dùng nước trong bình nước rửa tay của mình, lau sạch sẽ, rồi mới bóc phong thư.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng thần thánh này của anh, đều mang vẻ mặt kinh hãi.
Trong phòng ký túc xá này của Thôi Hướng Bắc có sáu người ở, các nam sinh viên đều trẻ tuổi, lại đều là thanh niên tốt có lý tưởng, cho nên quan hệ cũng khá tốt.
Chỉ có điều, bình thường Thôi Hướng Bắc đều tỏ ra bình tĩnh không dao động, lúc nào cũng mang bộ dáng không có gì trong mắt. Nhưng lúc này lại để người trông thấy anh vui vẻ như vậy, khiến mọi người đều tò mò.
Lý Hiểu Minh ở giường bên cạnh Thôi Hướng Bắc hỏi: “Thôi Hướng Bắc, cậu sao thế, trong nhà gửi thư cho cậu sao?”
“Bớt làm phiền tôi đi.” Thôi Hướng Bắc khẽ đáp, sau đó bóc phong thư ra, đọc từng chữ một.
Đọc thấy Tô Mạn nói những chuyện mà cô làm, Thôi Hướng Bắc vẫn luôn nhíu mày. Anh biết cơ thể của cô không tốt cho lắm, anh không ở bên đó, cũng không biết ba ông anh ngớ ngẩn đó có biết bồi bổ cho cô hay không.
Sau khi nhìn thấy Tô Mạn nói cô gầy đi một vòng, Thôi Hướng Bắc vốn dĩ còn có hơi mất mát vì suốt một thời gian dài cô vì công việc mà không trả lời thư, đến bây giờ cũng không thất vọng nữa, tất cả đều biến thành đau lòng. Vất vả như vậy, làm sao còn có thể trả lời thư được. Cô ấy cũng không giống như mình, ngoại trừ học hành thì không cần làm gì hết. Buổi tối Tô Mạn học bài, ban ngày đi làm, quản lý nhiều chuyện như vậy, còn có thời gian sao?
Bản thân anh không biết thương người ta quá rồi.
Lại nhìn thấy Tô Mạn quan tâm đến cuộc sống ở trường học của mình, hỏi anh ăn có ngon hay không, mặc có ấm hay không, đồ dùng học tập có đủ dùng không, còn hỏi anh có bị người nào bắt nạt không, khiến trong lòng anh lại ấm áp.
Đặc biệt là khi đọc thấy Tô Mạn nói đã quá lâu rồi không gặp, vẫn luôn đọc thư anh viết, sau khi đọc thật nhiều lần, trong lòng như sắp hóa thành nước.
Từ cổ đến lỗ tai rồi đến mặt đều đỏ bừng, khóe miệng kéo lên thật cao, trong mắt tràn đầy ý cười.
Sau khi đọc xong một lần, anh lại đọc thêm vài lần nữa, rồi mới cất lá thư đi với vẻ thỏa mãn, muốn đi gọi điện cho Tô Mạn. Nhưng lại nghĩ đến cuộc gọi trong tuần này đã gọi cho nhà rồi, cho nên không có cơ hội gọi nữa, trong lòng lại rất mất mát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận