Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 296 - Gặp mặt




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cảm thấy có thêm một mối quan hệ ở tỉnh lị cũng không tồi, hơn nữa người có thể làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, chắc hẳn mạng lưới quan hệ trong nhà cũng không ít. Sau này có thể thêm một con đường, nên chỉ đáp: “Đồng chí, hôm nay có thể gặp được nhau cũng là duyên phận. Chúng tôi cũng không tiện không giúp đỡ. Cô xem cần những đồ gia dụng nào thì cứ liệt kê một danh sách, sau này chúng tôi sẽ chở qua đây cho cô.”
Nhân viên phục vụ cũng không ngờ Tô Mạn lại sảng khoái như vậy, lập tức cười bảo: “Được.” Người làm chung nhìn thấy, chắc chắn cũng muốn, lại hỏi: “Vậy, có thể lấy được bao nhiêu?”
Tô Mạn cười bảo: “Cô cứ liệt một danh sách trước, có thể làm được bao nhiêu thì chở tới bấy nhiêu. Nhưng đồng chí, đồ gia dụng của chúng tôi không tiện bán rải rác, nếu như có thể ra đơn dưới danh nghĩa của tiệm cơm quốc doanh các cô, vậy tôi ngược lại cũng dễ làm hơn.”
Nghe được lời này, nhân viên phục vụ lập tức vỗ tay một cái: “Được, cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí, chúng tôi sẽ để lại cách liên hệ, sau này tiện liên lạc hơn.”
Tô Mạn nói cách liên lạc với công xã Bắc Hà cho cô ta. Nhân viên phục vụ cũng cho Tô Mạn cách liên lạc với bên tiệm cơm quốc doanh này, sau đó vui vẻ cầm phương thức liên lạc vào nhà bếp.
Cô ta vừa về, những nhân viên phục vụ khác cũng theo qua đó hỏi thăm tình hình, dường như đã nghe được tin tức tốt, còn có thể nghe được chút tiếng cười từ phía bên nhà bếp. Qua một lúc, nhân viên phục vụ đó bưng một bát thịt kho tàu to ra ngoài, nói với vẻ mặt tươi cười: “Đồng chí, đầu bếp của chúng tôi đặc biệt hầm cho đấy, thử mùi vị mà xem. Tiệm cơm chúng tôi tặng các cô ăn.” Trên thực tế là công nhân ở tiệm cơm bọn họ gom tiền, gom phiếu mua một phần. Cũng phải cho người ta ăn mỏi miệng, cầm tiền đến nhũn tay, mới không sợ người ta hối hận.
Tô Mạn cảm thấy người ở thời đại này thật đơn giản. Chỉ là duyên gặp mặt một lần, trao đổi cách liên lạc mà thôi, mà cũng không lo lắng bọn họ là đồ lừa đảo, đã tặng bọn họ một bát thịt kho tàu.
Thôi Hướng Bắc nhìn Tô Mạn, muốn xem cô đáp thế nào.
Tô Mạn cười bảo: “Vậy cảm ơn các cô, sau này chúng tôi qua đây, cũng sẽ mang đồ tốt cho các cô ăn.”
Nhân viên phục vụ đó nói đừng khách sáo: “Không làm phiền các cô ăn cơm nữa, từ từ ăn nhé.”
Đợi người đi rồi, Tô Mạn gắp đũa một cách vô tư, còn quan tâm đến Thôi Hướng Bắc và tài xế Lưu: “Ăn thịt, ăn thịt đi, đồng chí ở tỉnh nồng nhiệt như vậy, chúng ta không thể phụ lòng được.”
Tài xế Lưu hoàn toàn không ngờ, vậy mà người nông thôn như bọn họ còn có khi khiến những công nhân ở trong tỉnh này lấy lòng mình, người ta còn tặng cho bọn họ một bát thịt kho tàu miễn phí.
Thịt đó thật sự ăn ngon, ông ta vốn bởi vì vừa tới tỉnh mà có hơi khẩn trương, lúc này lại cảm thấy đã có thêm chút tự tin rồi.
Ngược lại khi Thôi Hướng Bắc đi ra, đứng ở bên cạnh Tô Mạn, nói: “Không ngon bằng lần trước cô mang cho tôi.”
Tô Mạn thầm nghĩ đồ mà hệ thống làm ra luôn không tệ, nhưng ngoài miệng lại bảo: “Có thể là vì cái đó phải tốn tiền, còn cái này không cần tốt tiền.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Sau khi ăn uống no nê, trải nghiệm sự phục vụ chu đáo của tiệm cơm quốc doanh, lúc này tinh thần của ba người đều no đủ, sự tự tin trong lòng cũng lớn hơn. Khi đến xưởng làm đồ sắt ở tỉnh, trạng thái vô cùng tốt, khiến người khác nhìn vào đều thấy không giống như người vượt đường xá xa xôi tới chào hàng.
Đợi Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc liên lạc với chủ nhiệm Dương đó, rồi tiến vào trong nhà xưởng, tài xế Lưu còn dựa người vào máy kéo của mình, thoải mái ngâm một điệu nhạc dân gian. Sau đó dưới ánh mắt ngưỡng mộ của công nhân qua lại, càng ngâm nga một cách sảng khoái hơn.
Trong xưởng làm đồ sắt, Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc cũng gặp được chủ nhiệm Dương. Chủ nhiệm Dương hơn bốn mươi tuổi, đeo kính mắt, dáng người cao gầy, có vài phần nhã nhặn.
Chủ nhiệm Dương không biết Thôi Hướng Bắc có quan hệ ở tỉnh lị, chỉ biết anh và bí thư của phó chủ tịch tỉnh Cố là người quen, cho nên tuy thấy hai người tuổi tác không lớn, còn là từ công xã bên dưới qua đây, nhưng cũng không lộ ra ánh mắt coi thường, ngược lại còn đón tiếp hai người nhiệt tình.
“Hai người ăn cơm chưa, nếu như chưa ăn, thì tới bên nhà ăn ăn cơm trước đã nhé, cũng đừng để đói bụng.”
Bởi vì trước đó đã bàn bạc sẵn, cho nên lúc này, người mở lời trước là Thôi Hướng Bắc: “Chủ nhiệm Dương đừng khách sáo, chúng cháu đã ăn rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận