Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 553 - Tâm sự




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Cho nên con gái, con có năng lực như vậy khiến mẹ rất vui, mẹ cũng không phản đối con kết đối tượng với trí thức Thôi, nhưng con phải quan sát cậu ta cho kỹ, xem cậu ta có khả năng chiều chuộng con hay không. Nếu như cậu ta có khả năng đó, vậy bọn họ con kết hôn mẹ cũng không phản đối, dù sao con cũng không chịu thiệt.”
Tô Mạn cảm thấy có khả năng đây là lần đầu tiên mình nhận biết người mẹ này ở đời này của mình. Đây là một người phụ nữ thông minh trải qua khó khăn ở xã hội cũ mà vẫn kiên cường sống sót. Tuy rằng bà sinh ra ở xã hội cũ, nhưng lại có một trái tim quật cường.
Trước đây Tô Mạn có khả năng chỉ có một chút trách nhiệm đối với bà, nhưng bây giờ lại có thêm một chút kính trọng.
Sáng ngày hôm sau, Tô Mạn chuẩn bị xong một ít đồ cho Lý Xuân Hoa, còn nhét tiền cho bà, rồi đưa bà lên xe từ nhà xưởng về công xã.
Không cần biết khi nào bên Tô Mạn mua được nhà, nhưng trong năm, hai ông bà cụ chắc chắn sẽ không tới bên huyện nữa. Nếu cô bận, không có thời gian đi, bọn họ sẽ phải rất lâu không gặp mặt nhau, cho nên cô mới vô cùng hào phóng về phương diện vật chất.
Lý Xuân Hoa cũng không khách sáo với con gái mình, cầm đồ rồi, tiền cũng cầm lấy. Dù sao sau này ở chung với con gái, cũng có thể trợ cấp tiền cho cô.

Sau khi xưởng gia dụng hoàn thành việc di dời, nhà xưởng lại tiến hành tuyển công nhân một lần nữa. Lần tuyển công nhân này thuộc kế hoạch tuyển nhân công lâu dài.
Tô Mạn kêu phía bên bộ phận nhân sự lần lượt tuyển dụng một trăm công nhân trong năm nay. Một trăm người này cũng không phải tất cả đều là công nhân của bộ phận sản xuất, mà còn bao gồm cả người của những bộ phận khác nữa. Dù sao sau khi bộ phận sản xuất tăng thêm người, những bộ phận khác cũng phải làm tăng thêm người để phục vụ những người này.
Tô Mạn còn định lập ra một bộ phận đào tạo ở bên bộ phận nhân sự trong nhà xưởng. Dù sao thì xưởng gia dụng cũng là bộ phận cần đến tay nghề, cái này không chỉ cần khả năng thực hành, mà còn có một vài kiến thức chuyên ngành về nghề mộc nữa.
Nếu dựa vào phương thức dạy học kiểu cũ như thợ cả hướng dẫn đồ đệ đó, rất khó nhanh chóng dạy ra được một tốp công nhân.
Cho nên Tô Mạn định sau này mỗi buổi tối sẽ mở lớp đào tạo trong huyện, kêu những thợ cả lâu năm ở nhà xưởng tới dạy. Để những công nhân mới tuyển vào có thể nhanh chóng nắm chắc kỹ năng.
Cho dù là đào tạo hay là tuyển người, đều khiến các đồng chí công nhân ở nhà xưởng cực kỳ vui vẻ.
Đặc biệt là một tốp công nhân cũ vào xưởng đầu tiên. Bọn họ còn nhớ khi lần đầu tiên vào xưởng, phía bên phòng xưởng cũ vẫn còn mọc đầy cỏ dại. Bản thân bọn họ nhổ sạch từng cọng cỏ một, lúc đó mới có mấy chục người thôi.
Bây giờ sắp biến thành xưởng lớn năm trăm người rồi, mà trong những người như bọn họ, gần như đều làm cán bộ.
Sau khi nhà xưởng mở rộng, những người như bọn họ cũng được thăng cấp lên một cách thích hợp.
Nhìn nhà xưởng mới, lại nghĩ đến quá khứ, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Bởi vì lần này lại tuyển một trăm công nhân, chính là xưởng lớn năm trăm người, nên cấp bậc của xưởng gia dụng sẽ tăng lên.
Tô Mạn còn định báo cáo tình hình với huyện, làm một tổng kết về tình hình phân phối nhân viên ở nhà xưởng, sau đó cầm đi báo cáo với bí thư Lâm và huyện trưởng Cao.
Tô Mạn tới vừa lúc, huyện trưởng Cao cũng đang ở trong văn phòng của bí thư Lâm. Sau khi hai người nghe báo cáo của cô xong, đều không đưa ra ý kiến phản đối.
Bí thư Lâm nói: “Chuyện nhà xưởng, bản thân cháu nắm chắc là được, chú và huyện trưởng Cao đều tin cháu.”
Tô Mạn cười đáp: “Cảm ơn các lãnh đạo đã ủng hộ và tín nhiệm công tác của chúng cháu.”
Bí thư Lâm nở nụ cười: “Vừa vặn cháu qua đây, có chuyện chú cũng cần nói với cháu đây.”
Tô Mạn sững sờ, nhìn hai lãnh đạo.
Huyện trưởng Cao cười bảo: “Tháng mười một này bí thư Lâm của các cháu sẽ đi lên địa khu.”
Thực ra trong lòng Tô Mạn cũng đoán ra được tin tức này, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ mặt rất mừng rỡ: “Tốt quá rồi, chúc mừng bí thư Lâm.”
Bí thư Lâm đáp: “Đều là phục vụ nhân dân, vị trí nào cũng như nhau cả, thực ra chú cũng rất luyến tiếc Nam Bình, nhưng trên tổ chức đã có sắp xếp, chúng ta cũng phải nghe theo sự sắp xếp.”
….

Bạn cần đăng nhập để bình luận