Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 627 - Như muối bỏ bể




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông ta vốn cũng chỉ định chào hỏi huyện trưởng Triệu, dặn dò ông ta làm cán bộ thật tốt rồi để người đi. Ông ta lớn tuổi, không thích đón tiếp người ta. Nhưng ông hàng xóm nói muốn hiểu biết Nam Bình một chút, cũng không bảo người đi nữa.
Tô Mạn và huyện trưởng Triệu ngồi xuống dưới, trong lòng lập tức kiên định. Có thể ở lại, vậy có cơ hội nói chuyện.
Huyện trưởng Triệu chú ý tới ông hàng xóm đi theo trưởng phòng Đổng, nhưng trưởng phòng Đổng không giới thiệu, ông ta cũng không tiện hỏi bèn lễ độ chào hỏi với người ta: “Xin chào đồng chí.”
“Xin chào.” Ông hàng xóm cười cười với ông ta.
Trưởng phòng Đổng nói: “Vị này chính là hàng xóm của tôi ông Cố, con của ông ấy làm việc ở trong tỉnh, trước kia ông ấy từng đi qua Nam Bình, cũng rất quan tâm Nam Bình. Tiểu Triệu à, cậu nói về tình huống hiện tại của Nam Bình một chút đi.”
Huyện trưởng Triệu còn chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào, nghe thấy trưởng phòng Đổng lại chủ động nhắc tới Nam Bình, vậy thì dễ nói tiếp rồi.
Ông ta lập tức dựa theo cảnh diễn đã thương lượng tốt trước đó với Tô Mạn, giọng nói truyền cảm nói về những gì mình chứng kiến nghe thấy ở Nam Bình: “Nam Bình là địa phương tốt, nhưng dân chúng rất nghèo khó, lúc trước khi tôi tới nghe nói cuộc sống của dân chúng Nam Bình tốt hơn trước kia, các lãnh đạo tiền nhiệm đã rất kiên định làm ra rất nhiều thành tích, tôi đã nghĩ rằng ít nhất không khác lắm với những nơi khác, nhưng đi rồi mới biết được, cơ sở của Nam Bình quá kém, lúc trước các lãnh đạo mất rất nhiều thời gian công sức mới khiến cuộc sống của dân chúng hơi tốt một chút. Nhưng trên thực tế, khi so sánh với địa phương khác, vẫn kém.”
Nói xong, huyện trưởng Triệu lại bắt đầu lau mắt: “Lãnh đạo, trước kia ngài nói, sau khi chúng ta xây dựng đất nước, sẽ làm cho tất cả dân chúng ăn cơm no, mặc áo ấm. Nhưng cuộc sống của dân chúng Nam Bình thật sự gian khổ. Trong huyện đừng nói, các xã viên của đại đội sản xuất, cùng mấy gia đình chung một cái nồi. Quần áo đều là vá một lớp lại một lớp, ngay cả tắm rửa cũng không có. Ăn đều là thân ngô nghiền thành cháo, như vậy mới có thể ăn no bảy tám phần, gặp thời điểm sáu tháng cuối năm, cũng chỉ có thể ăn no sáu bảy phần.”
Trưởng phòng Đổng nghe thế, trong lòng cũng khó chịu vô cùng.
Ông ta luôn ở tỉnh thành, rất ít đi xuống dưới. Bình thường lãnh đạo như bọn họ cũng sẽ không không có việc gì lại chạy xuống, thêm phiền phức cho cấp dưới.
Người xuống dưới đó cũng rất ít có cơ hội trực tiếp tìm bọn họ báo cáo tình huống, cho nên đối với cuộc sống của nông dân, chỉ có thể thấy được tí tẹo từ một vài công tác báo báo. Không thể so được với Triệu Quốc Bình nói trực quan như vậy.
“Còn có một đám trẻ con, gầy giống như thân cây đay. Lúc ấy tôi nhìn thấy, nước mắt của tôi đều không ngừng được, đau lòng.”
Huyện trưởng Triệu diễn rất xuất thần, nói rất chân thật, biểu lộ lời mình nói đều thực tình, không nhịn được rơi lệ.
“Các cán bộ phía dưới, lại khiến cuộc sống của dân chúng thế sao?” Trưởng phòng Đổng hỏi.
Huyện trưởng Triệu vừa gạt lệ vừa nói: “Bọn họ đâu còn cách nào? Thời điểm thu hoạch vụ mùa, các cán bộ đều sẽ đi giúp đội sản xuất gấp gáp thu hoạch, trừ việc này, bọn họ còn có thể làm cái gì? Rất nghèo khó, ngay cả nông cụ cũng gỉ sét. Thu hoạch trong đồng ruộng không được, công xã cũng không có thu nhập khác…”
Huyện trưởng Triệu nói đến hăng say, ông hàng xóm ông Cổ bên cạnh trưởng phòng Đổng lại hỏi: “Nghe nói toàn bộ huyện Nam Bình các cậu đang nuôi heo. Không có một chút trợ giúp nào sao?”
“…” Chiếc khăn trong tay huyện trưởng Triệu còn đang lau nước mắt, lời này cũng không biết tiếp thế nào. Dù sao ông ta cũng không thể nói không có trợ giúp, vậy không phải ở trước mặt lãnh đạo tỉnh tố cáo cán bộ chuyên trách Lâm sao?
“Như muối bỏ biển.” Tô Mạn ở bên cạnh nức nở nói.
“Đúng, như muối bỏ biển.” Huyện trưởng Triệu tiếp tục lau đôi mắt, sau đó nói: “Nam Bình rất nghèo, nuôi heo quả thật có trợ giúp với cuộc sống của bọn họ, nhưng trên cơ bản mà nói, vẫn không hoàn toàn giải quyết được vấn đề này. Hơn nữa trước mắt tuy rằng nuôi heo tốt, chỉ sợ xuất hiện mạo hiểm, Nam Bình vẫn cần tìm kiếm một con đường có thể liên tục phát triển. Lần này chúng tôi đến chuyên khu xin hạng mục, cũng là vì điểm này.”
Trưởng phòng Đổng rất kinh ngạc hỏi: “Tiểu Triệu, cậu đã nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề nghèo khó của Nam Bình rồi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận