Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 835 - Phiên ngoại 10




Cô đưa tay sờ mặt anh: “Chuyện này không có cách nào đâu, ai bảo Thượng đế tạo ra vạn vật như vậy, dù thế nào cũng phải làm phụ nữ bọn em chịu khổ. Chẳng lẽ anh còn có thể phá vỡ quy luật này?”
Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ học thêm Sinh vật và Y học.”
Tô Mạn không ngờ anh thật sự nghĩ như thế, cô bật cười: “Được rồi, về sau anh muốn học gì cũng được, tên của con thì anh vẫn phải đặt.”
Thôi Hướng Bắc vẫn khăng khăng hỏi ý kiến của Tô Mạn.
Tô Mạn khá thích cái tên ngắn gọn: “Tô Duyệt, tên của con gái. Em hy vọng sau này con bé luôn được vui sướng, tên của con trai thì anh đặt đi.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Con trai tên là Thôi Việt, hy vọng sau này nó có thể vượt hơn người khác, lướt qua mọi khó khăn. Tên của hai đứa đồng âm[1], vừa nghe đã biết là người một nhà.”
[1] Duyệt: yuè và Việt: yuè.
Tô Mạn mỉm cười véo tai anh: “Anh đúng là tùy tiện mà!”
Hai người đặt tên cho con xong, tên ở nhà thì để người già đặt.
Bọn họ đặt một đống tên sao cho dễ nuôi, cuối cùng Tô Mạn miễn cưỡng chọn hai cái tên trong số đó. Con trai tên Đoàn Đoàn, con gái tên Phạn Phạn.
Hai đứa bé hoàn toàn không hay biết về chuyện này, chỉ lo ngáp và ngủ ngon lành.

Thôi Hướng Bắc không thể nào ở cữ cùng Tô Mạn. Hiện giờ viện nghiên cứu đang rất bận, anh có thể ra đây đã coi như hao tổn rất nhiều sức lực.
Muốn ở ngoài lâu dài là chuyện không có khả năng.
Ở nhà được bảy ngày, anh đã bị lính gác bên viện nghiên cứu đến nhà đưa đi.
Tô Mạn nhìn bóng lưng vô cùng tội nghiệp của anh mà cảm thấy buồn cười.
Cô cúi đầu nói với con: “Cha của các con rất đáng thương.”
Sau khi quay về viện nghiên cứu, Thôi Hướng Bắc đi tìm chuyên gia nghiên cứu Sinh học, anh muốn học về Sinh học.
Chuyên gia Sinh học rất thích Thôi Hướng Bắc. Đối với người làm nghiên cứu khoa học, tuy Sinh học và Vật lý không chung một ngành, nhưng có rất nhiều chuyên gia Vật lý học cũng là chuyên gia Sinh học. Chỉ cần đầu óc thông minh thì học ngành gì cũng giỏi, Thôi Hướng Bắc thuộc kiểu người có đầu óc cực kỳ thông minh, đặc biệt ham học hỏi, đương nhiên cũng là kiểu sinh viên được chuyên gia ở các trường đại học yêu thích.
“Sao em đột nhiên muốn học Sinh học thế?”
Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói: “Em muốn tìm cách làm thế nào để nam giới có khả năng sinh con.”
“…”

Tô Mạn ở cữ gần hai tháng mới ra ngoài. Cơ thể cô mạnh khỏe, sau khi kết thúc đợt ở cữ thì dồi dào tinh thần, triển khai công tác. Con cái cũng không cần cô nhọc lòng, hai bà mẹ đều có kinh nghiệm trông con, hơn nữa một người trong số họ còn học Y nên chăm sóc con của cô rất tốt.
Có con rồi, Tô Mạn không cảm thấy mệt, trái lại cảm thấy mình giống như chưa dùng hết tinh thần và sức lực, cô càng thêm nhiệt tình với công việc.
Đến năm 1970, trại chăn nuôi Nam Bình đã trải khắp khu Hoa Châu.
Từ khi trại chăn nuôi Nam Bình được mở mang khắp khu Hoa Châu, ngành chăn nuôi của Nam Bình phát triển ngày càng tốt, những nhà xưởng đi kèm cũng ngày càng lớn mạnh theo sự phát triển của trại chăn nuôi, chỉ cần có liên quan đến đồ ăn thì không lo không bán được, nói chung sản xuất được bao nhiêu đều có thể bán hết.
Sau khi nhà xưởng được mở rộng, số công nhân ở Nam Bình ngày càng nhiều, thậm chí còn có thể tuyển người từ huyện khác đến đây. Nam Bình từng là một huyện nho nhỏ mà nay đã phát triển quy mô, càng ngày càng lớn mạnh.
Điều khiến Tô Mạn vui mừng chính là không chỉ Nam Bình ngày càng phát triển, tình hình cả nước cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Ví như một số thiết bị công nghiệp từng rất khó mua, bây giờ đất nước cũng có thể sản xuất. Chỉ cần là các nhà xưởng ở huyện Nam Bình thì đều có thể nhập thiết bị mới.
Về mặt công nghiệp thì cũng dần dần không cần lệ thuộc nước ngoài, có thể do sức mạnh ngày càng dồi dào nên hoàn cảnh trong nước càng thêm thả lỏng, về mặt giáo dục cũng ngày càng chú trọng.
Tô Mạn rất may mắn vì lúc trước đã quyết định như thế. Tuy có đôi lúc cô nhớ 789, nhưng cô cảm thấy hẳn là bây giờ 789 ngốc - ngơ - ngọt kia đang sống khá tốt, hẳn là được hưởng đãi ngộ cấp quốc gia.
Cuối năm, Tô Mạn và bí thư Triệu nhận được thông báo bảo họ qua chuyên khu.
Bí thư Hải nói: “Hiện giờ bên khu có sự bổ nhiệm mới, tôi và lão Lâm đều phải thay đổi. Thừa dịp trước khi chúng tôi đi, chúng tôi cũng có sự sắp xếp mới cho Nam Bình. Đồng chí Triệu Quốc Bình được bổ nhiệm làm phó cán bộ chuyên trách của khu Hoa Châu, đồng chí Tô Mạn được bổ nhiệm làm bí thư Huyện ủy huyện Nam Bình.”
Nghe tin này, bí thư Triệu ngơ ngác nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn lại điềm tĩnh nhìn bí thư Hải.
Bí thư Hải nói: “Đồng chí Tô Mạn vốn nên được lên chức sớm, nhưng vì hoàn cảnh trong nước thay đổi nên chúng tôi vẫn luôn dằn lại chuyện này. Mấy năm nay, sự phát triển của Nam Bình rõ như ban ngày, cho nên khu Hoa Châu chính thức đưa ra quyết định. Đồng chí Tô Mạn, cô sẵn sàng chưa?”
Tô Mạn mỉm cười đứng dậy: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Nói xong chuyện thay đổi tình hình Nam Bình, bí thư Hải lại nói cho Tô Mạn nghe về việc thay đổi tình hình của khu. Ông ta và cán bộ chuyên trách Lâm sắp được điều đi, đây cũng là lý do khiến họ vội vã đưa Tô Mạn lên chức.
Lão Triệu lên chức cũng có phần nào lý do trong chuyện này. Thứ nhất là lão Triệu thật sự làm nên thành tích, thứ hai là để ông ta che chở Tô Mạn.
Chức vị thay đổi không ảnh hưởng đến công việc của Tô Mạn, nhưng ngồi ở vị trí đứng đầu [2], tâm trạng cô cũng không tệ. Chỉ khi ở vị trí đứng đầu, sau này cô mới có thể bước lên vị trí cao hơn.
[2] Đứng đầu huyện.
Buổi tối về đến nhà, nghe được tiếng cười khanh khách của con, cô vừa đẩy cửa phòng ra thì quả nhiên nhìn thấy Thôi Hướng Bắc đang nằm trên giường, bọn trẻ đều đang ngồi trên người anh mà chơi đùa vui vẻ.
Hai đứa thấy mẹ đã về, thế là vui vẻ giơ tay gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi ôm bọn con đi.”
Tô Mạn mỉm cười đi qua, ôm hai đứa con vào lòng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận