Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 464 - Mời cơm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy xưởng trưởng khác cũng không tranh, ai bảo hai nhà xưởng này ra nhiều tiền chứ. Ngay cả tư cách mở miệng bọn họ ngay cả cũng không có.
Khi xe tới bến tàu, mấy người bí thư Lâm đã đứng ở bên kia.
Lúc bọn họ xuống xe, thì nhìn thấy bí thư Lâm chắp tay sau lưng, đứng ở trên bến tàu mặt trên nhìn mặt sông, trông còn rất hào hùng.
Biết bọn họ đến đây, bí thư Lâm vô cùng kích động nói: “Mọi người tới đúng lúc, tôi vừa mới nghĩ một cái tên cho bến tàu.”
Xưởng trưởng Chu nói: “Không phải bến tàu Nam Bình sao?”
“Bến tàu Nam Bình Bát Nhất.” Bí thư Lâm nói.”Từ sau khi thành lập quân đội, đất nước chúng ta mới phát triển. Hy vọng chúng ta sau khi xây xong bến tàu, về sau Nam Bình cũng có thể phát triển càng ngày càng tốt.”
“Tên này thật hay.”
Những người khác trăm miệng một lời nói.
Bến tàu Bát Nhất vừa mới xây xong, tạm thời vẫn không thể lập tức đưa vào sử dụng, thế nào cũng phải chờ đầu xuân. Nhưng chỉ nhìn thôi, mọi người đã cực kỳ thích bến tàu này.
Bến tàu lớn như vậy, đủ cho thuyền lớn đậu.
Về sau có thể vận chuyển hàng hóa ra ngoài nhiều hơn một chút.
Tô Mạn nhìn đất trống xung quanh bến tàu. Ánh mắt lóe lên, bỗng chốc lại có ý tưởng.
Trước khi xây bến tàu này, đều là đất hoang. Hiện giờ xây xong rồi, bên cạnh cũng là từng miếng đất hoang rộng lớn.
Nếu tóm được cái này, trao cho nhà máy tư cách xây kho hàng trên miếng đất rộng này. Sau đó mở rộng ra bên ngoài, tiếp nhận một vài tàu thuyền trên đường đi ngang qua, cần đỗ lại trung chuyển hàng hóa. Đây không phải là một khoản thu thập sao?
Kho hàng của bến tàu, quả thực chính là thần khí hút tiền. Cũng không biết trong huyện có kế hoạch này hay không, nếu có, quy mô lại là bao nhiêu. Cô phải có một nền tảng, mới có thể xem bước tiếp theo làm như thế nào. Không quan tâm thế nào, miếng đất này nhất định phải có. Về sau nếu xây nhà xưởng, cô sẽ gần với vị trí bến tàu.
Xưởng trưởng Cao đứng ở bên cạnh cô, thấy bộ dáng cô cười híp mắt, hỏi: “Tiểu Tô à, lại có ý tưởng hay gì hả?”
Tô Mạn: “…” Cô ngẩng đầu nhìn xưởng trưởng Cao: “Không có ý tưởng gì, nghĩ tới tương lai của xưởng gia dụng, trong lòng cháu vui sướng.”
“Vậy là tốt rồi, có chuyện tốt cần phải quan tâm bên chú một chút. Bên chú rất quan tâm đến xưởng các cháu đấy. Lần trước cháu đồng ý tặng ghế cho chú, kết quả là tặng mấy chiếc ghế nhỏ không dùng đến, chú cũng đâu nói gì, đúng không?”
Tô Mạn nói: “Ghế nhỏ cũng là ghế, cho công nhân ngồi lúc làm việc mệt mỏi, rất có tình người.”
Xưởng trưởng Cao không lời nào để nói.
Tô Mạn cười nói: “Xưởng trưởng Cao, chú đừng nóng giận, cháu cam đoan, có chuyện tốt nhất định sẽ không quên chú. Hai nhà xưởng chúng ta hợp tác thật dài lâu. Chúng ta chính là tổ hợp mạnh nhất mà.”
Nghe Tô Mạn nói như vậy, ngược lại trong lòng xưởng trưởng Cao giật thót.
Thầm nghĩ bản thân mình lại không nhớ giáo huấn rồi. Thế mà còn chủ động tìm Tô Mạn quan tâm.

Tô Mạn là một người lý trí, có những chuyện không thể quá tham lam, không thể một mình mình ăn hết, phải đem bánh ra chia, để mọi người cùng nhau ăn.
Như thế có thể đảm bảo được bản thân có thể luôn được ăn, và có người chia sẻ rủi ro cùng nhau. Nếu một người chiếm hết lợi ích thì không phải trở thành mục tiêu nhắm đến rồi sao?
Cho nên kéo xưởng trưởng Cao vào là chuyện sớm muộn. Không chỉ có xưởng trưởng Cao, cô còn chuẩn bị kéo xưởng trưởng Chu của xưởng quần áo vào nữa.
Hai xưởng này đều là đơn vị lâu năm trong huyện thành, có quy mô, có mối quan hệ.
Hơn nữa đều là quan hệ bạn cũ, bạn hợp tác lâu năm của mình rồi. Bản thân đủ hiểu họ, cũng đáng tin cậy. Quan trọng là có quan hệ tốt với bí thư Lâm. Cũng xem như là người cùng ăn một nồi cơm.
Nhưng mà trước khi chuyện này chưa được giải quyết thì cô cũng không chuẩn bị nói quá sớm.
Bản thân cô bên này nắm nhiều thông tin, lúc chia lợi ích thì đương nhiên sẽ được chia nhiều hơn. Dù sao thì làm nhiều thì hưởng nhiều mà.
Sau khi tham quan bến tàu xong, bí thư Lâm vui mừng mời mọi người cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên bí thư Lâm mời khách đấy.
Nhân vật đứng đầu trong huyện này bình thường tiết kiệm tiền, bản thân ông ấy cũng rất ít khi vào tiệm cơm quốc doanh để ăn, chứ đừng nói là mời người khác ăn.
Số người được mời cũng không nhiều lắm, hai bàn thôi.
Lại nhìn các món ăn trên bàn, vài bát canh rau, món thịt thì cũng món thịt xào bắp cải thảo, những món còn lại bún dưa chua, rau xanh cũng rất ít, bởi vì mùa đông khó có rau xanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận