Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 197 - Đổi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thanh niên trí thức trẻ tuổi này tuy rằng bình thường hình như thích đâm đầu vào, dầu muối không ăn, nhưng bản lĩnh rất lớn.
Nhanh chóng kêu Thôi Hướng Bắc lên hỏi anh bắt thế nào.
Thôi Hướng Bắc vẫn là bộ dạng khiến người ta ghét: “Thấy thì cứ cầm gậy đánh. Lại dễ gây thương tích.”
Xã viên khác vừa nghe lời này, nhất thời không thể tin được nhìn anh. Gì, còn dễ gây thương tích? Nếu gặp mấy trai trẻ bình thường, không bị đâm chết đã không tệ lắm rồi.
Da lợn rừng rất dày.
Đội trưởng Quách dứt khoát không hỏi anh, ngược lại đến hỏi hai anh em nhà Tô Nhị Trụ.
Tô Tam Trụ đã miêu tả lại tình huống lúc đó một phen, trong nhà anh ta thường nghe chuyện xưa, mỗi ngày mẹ lại ở nhà học thuộc lời kịch, lúc này còn thêm mắm thêm muối một ít. Nói đặc sắc như là diễn kịch: “Con lợn đó khí thế rào rạt, chạy vô cùng nhanh. Chiến lược của chúng tôi là rút lui, vừa lui, vừa dụ địch xâm nhập, chờ sau khi con lợn rơi vào bẫy, chúng tôi anh dũng chạy tới tiến công hủy diệt nó, nhưng địch quá mức hung mãnh, da dày thịt béo, đánh không mảy may. Lúc này, một gậy mạnh mẽ của thanh niên trí thức Thôi đập xuống, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, gậy đứt gãy, lợn đã chết. Khung cảnh vô cùng oanh liệt.”
Các xã viên nghe rất say sưa, giống như hình ảnh ngay trước mắt.
Thôi Hướng Bắc: “…”
Mồm mép của người trong nhà tiểu cán bộ đều thật lưu loát.
Nên khen thì khen, đội trưởng Quách cân thú săn.
Thêm vào những con mồi thượng vàng hạ cám khác có tới một trăm cân, nhưng một con lợn rừng này thôi đã 323 cân.
Lần đầu tiên thợ săn của đại đội đã hoàn thành vượt mức.
Mọi người nhìn con lợn chảy nước miếng, lợn thật béo, muốn ăn thịt.
Nhưng một cân thịt lợn rừng có thể đổi bốn cân lương thực phụ. Cái này mà đổi, trong đội có thể nhập vào hơn một ngàn cân lương thực, đến lúc đó người trong đội có thể ăn mấy bữa cơm no.
So với cái bụng được ăn no, ăn ít một miếng thịt cũng không hề gì.
Bởi vì màn diễn thuyết đặc sắc của Tô Tam Trụ, mọi người đều biết sự tích anh dũng của ba người bọn họ. Đặc biệt là lại thay đổi ấn tượng với thanh niên trí thức Thôi.
Lúc trước chỉ biết là một người lưu manh, đánh nhau cực kỳ lợi hại, còn không tuân theo đội trưởng quản lý thanh niên.
Bây giờ chính là anh hùng săn thú có sức lực rất lớn.
Đã có nhiều thanh niên muốn đi theo thanh niên trí thức Thôi vào núi. Nhưng Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ kiên định ôm lấy cái đùi này. Tuy rằng rất sợ hãi, nhưng bọn họ lại không chọc người ta tức giận, làm gì cũng phải để đường ra.
Thú săn đều sẽ đưa đến công xã vào buổi chiều, sau đó nhân lúc trời chưa tối phải đưa tới xưởng quần áo, tránh cho không tươi mới.
Từ tình hình các đại đội đưa lên mà xem, số lượng thú săn rất khách quan.
Tổng cộng hơn mười đại đội, mỗi đại đội giao lên ít nhất ba mươi cân thú săn, nhiều cũng có mấy trăm cân, ví dụ như đại đội Đại Kiều Loan vậy.
Tiếp tục như thế, bảy tám trăm cân thú săn đã đủ.
Bởi vì con lợn rừng của đại đội Đại Kiều Loan, quả nhiên bí thư Trình sung sướng không thôi, còn kèm theo lời khen khen ngợi Tô Mạn hai câu.
“Quả nhiên là đại đội có thể nuôi ra nhân tài như Tiểu Tô, ngay cả săn thú cũng vượt lên hàng đầu.”
Ngược lại Tô Mạn cũng không nghĩ rằng trong đội có thể có thành tích này, nhưng số lượng lợn rừng ít, sau này có thể sẽ không nhiều như vậy nữa.
Buổi chiều khi Tô Mạn từ công xã trở về, chợt nghe thấy Lý Xuân Hoa ở trong sân khen ngợi hai đứa con nhà mình.
Chuyện này như mặt trời mọc đằng tây.
Tô Mạn vào trong nhà, Lý Xuân Hoa bèn lôi kéo cô kể chuyện hai đứa con nhà mình bắt lợn rừng ở trong núi. Qua lời kể của bà, chuyện đó càng đặc sắc, ở giữa thêm một vài động tác miêu tả. Nghe xong Tô Mạn còn tưởng rằng mình đang nghe tiểu thuyết võ hiệp.
“Chắc chắn là các anh con bắt, thanh niên trí thức từ trong thành phố tới nhìn thấy lợn rừng đã chạy. Anh con mới nãy cũng nói, lúc ấy bọn họ đánh lợn rừng rất anh dũng. Ngược lại thanh niên trí thức Thôi chạy nhanh hơn cả bọn họ.”
Tô Mạn nhìn về phía hai ông anh nhà mình.
Hai người anh chột dạ cười cười. Bọn họ cũng không nói dối, thanh niên trí thức Thôi quả thật chạy nhanh hơn bọn họ. Bọn họ đều đuổi theo không kịp.
Kể xong câu chuyện, Lý Xuân Hoa lại hỏi con gái, thế giao thú săn lên, thứ gì có thể đổi về. Lúc nào bọn họ có thể ăn lương thực và thịt heo.
Tô Mạn nói: “Hôm nay giao rồi cân, sáng ngày mai có lẽ sẽ chở đồ về. Đoán chừng trễ nhất là ngày mốt thì có thể phân đến đại đội.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận