Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 301 - Thay đổi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đầu óc của tài xế Lưu thì lại đang nghĩ, rốt cuộc là bây giờ có xưởng gia dụng, hay là bàn xong vụ làm ăn này trước đã.
Thôi Hướng Bắc ngược lại hiểu rõ hơn tài xế Lưu, cho nên biết, Tô Mạn lại đang lừa đầu tư. Cũng giống như mở lò gạch ngày trước, lúc đó cũng làm như vậy.
Anh vẫn luôn biết xưởng trưởng nhỏ rất có khả năng lăn lộn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đi cùng Tô Mạn trải nghiệm loại quá trình lăn lộn này, xem như đã được mở mang tầm mắt.
Xưởng trưởng nhỏ này không chỉ rất có khả năng lăn lộn, mà còn vô cùng thông minh, thông minh đến mức người ta không thể dời mắt.
….
Ở xưởng làm đồ sắt một lúc như vậy, đã là buổi chiều. Lúc này nếu chạy về, sẽ phải đi đường đêm. Nếu như là đi đường, ngược lại cũng không sao cả, nhưng lái xe thì lại có hơi nguy hiểm. Dù sao lúc này trên đường vẫn chưa có đèn đường, xe càng không có đèn xe gì đó, nếu như lọt đúng cái hố nào đó, vậy thật sự không kéo lên được.
Cho nên Tô Mạn dứt khoát dẫn đám người tài xế Lưu đi tới nhà khách.
Đây cũng là lần đầu tiên tài xế Lưu ở nhà khách, trước đây ông ta chạy xe toàn là hành trình ngắn, nên không cần ở nhà khách. Không ngờ đến lần đầu tiên ở lại lại là ở trong nhà khách của tỉnh. Gương mặt già cười thành một đóa hoa cúc đầy kích động, ngã người lên đống chăn đệm, chuẩn bị ngủ một giấc, ngay cả cơm tối cũng không định ăn. Dù sao buổi trưa cũng ăn quá nhiều, nên ông ta cảm thấy buổi tối có thể tiết kiệm một bữa. Công xã nghèo quá, ra ngoài không thể lãng phí của nhà nước được.
Thôi Hướng Bắc ở chung một phòng với ông ta cũng không ngồi yên được, vốn cho rằng hôm nay không có cơ hội đi xem phim, bây giờ nhìn thấy bên ngoài vẫn chưa tối trời, trong tỉnh cũng có phim… Anh nhìn tài xế Lưu đã ngủ khò khò. Sau đó lại khẩn trương, chậm rãi đi ra ngoài, thầm nghĩ nên nói với xưởng trưởng nhỏ thế nào đây.
Chuẩn bị tâm lý hết một lúc, anh mới mở cửa phòng, đang định ra ngoài, thì nhìn thấy Tô Mạn đứng trong hành lang, trên người đeo túi đeo chéo, rõ ràng là định ra ngoài cửa. Có lẽ là nghe được động tĩnh, mới nhìn qua bên này, hai người vừa vặn nhìn thấy đối phương.
Thôi Hướng Bắc lập tức sững sờ.
Tô Mạn tò mò hỏi: “Chủ nhiệm Thôi, anh đang định ra ngoài sao?”
“… Ừm.” Thôi Hướng Bắc gật đầu một cách ngẩn ngơ: “Cô cũng định ra ngoài sao?”
Tô Mạn đáp: “Hiếm khi ra ngoài tỉnh một lần, tôi muốn hiểu hơn về tình hình trong tỉnh một chút, đối với công tác phát triển sau này cũng càng có lợi hơn.”
Với giao thông ở thời buổi hiện nay, và tình hình không thể tùy tiện đi xa khỏi cửa, thật sự khó có thể tới tỉnh một lần. Tô Mạn cảm thấy tài nguyên trong huyện vẫn quá ít, sau này nói không chừng phải thường xuyên qua tỉnh tiếp xúc, vẫn nên tạm thời hiểu thêm về bố cục ở bên này sẽ tốt hơn. Ít nhất cũng phải biết trong tỉnh có những nhà xưởng nào, nhà xưởng nằm ở những nơi nào. Nếu như làm rõ những điều này, cũng khỏi cần đau lòng vì những chi phí chung như ở nhà khách ngày hôm nay.
Thôi Hướng Bắc vừa nghe cô định ra ngoài làm việc, suy nghĩ còn có hơi thấp thỏm vừa rồi, lập tức tắt ngấm. Xưởng trưởng nhỏ người ta một lòng một dạ nhớ thương công việc, vậy mà anh lúc nào cũng nghĩ đến đi xem phim. Suy nghĩ này chênh lệch quá lớn!
Anh chột dạ giật giật khóe môi: “Tôi cũng nghĩ như vậy, muốn ra ngoài hiểu thêm chút tình hình, vừa vặn gặp được, vậy đi chung đi?”
Tô Mạn ngược lại cũng không ngờ bây giờ tư tưởng của anh lại rất tiến bộ.
789 nói: “Anh ta lừa người, anh ta vẫn là bộ dạng đó.”
Trong đầu Tô Mạn giao lưu với nó: “Người có chí tiến thủ với công việc, có sự thay đổi trong việc theo đuổi vật chất và địa vị, cũng là một loại tiến lên.” Cô cảm thấy có khả năng sau này Thôi Hướng Bắc làm chủ nhiệm, cũng đã biết tính quan trọng của chăm chỉ làm việc, cho nên có loại thay đổi này cũng là hợp lý.
789: “…”
Tô Mạn cũng không để ý đến hệ thống ngu ngốc ngây thơ ngọt ngào này, mà nói với Thôi Hướng Bắc: “Vậy đi chung đi, ít nhất anh cũng quen thuộc hơn tôi một chút.” Sau đó dẫn đầu đi xuống dưới lầu trước.
Thực ra Thôi Hướng Bắc cũng có hơi quen thuộc ở tỉnh, lần trước một tháng ở đây, anh cũng không phải hoàn toàn ở bên trang trại chăn lợn, sau khi tan làm cũng sẽ ra ngoài đi dạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận