Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 529 - Nhầm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hai người đến tiệm cơm quốc doanh ăn hai tô mì hoành thánh. Bữa này là do Tô Mạn mời. Mấy việc như yêu đương này ấy à, giống như bạn bè đối xử với nhau vậy, anh một tôi một. Cô không phải người thích ăn bám người khác, cũng không tính để Thôi Hướng Bắc ăn bám, vậy nên thay phiên nhau mời là tốt nhất.
Lỡ đâu một ngày nào đó chia tay, cô cũng không đến mức quá tệ bạc.
Động tác móc tiền của Thôi Hướng Bắc ngừng lại.
Lúc yêu đương, không phải do người nam trả tiền sao, sao lại để đồng chí nữ trả được?
Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn nói: “Chiến hữu cách mạng, không phân tôi anh.”
Thôi Hướng Bắc nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, vui như mở cờ trong bụng.
Anh cũng thấy như thế, đã quen nhau rồi, còn chia ra anh trả em trả làm gì, không thích hợp lắm. Sau này anh chủ động hơn là được. Mua nhiều đồ cho đồng chí Tô Mạn.
Bây giờ đã là quan hệ bạn trai bạn gái với nhau, có thể quang minh chính đại tặng đồ.
Sau khi ăn xong, hai người lại đến rạp chiếu phim.
Tô Mạn cũng chưa thử tới rạp chiếu phim. Cô không mấy hứng thú với loại hình giải trí của thời đại này. Bình thường cô cũng bận rộn làm việc, không thích đến xem phim lắm.
Hôm nay tới đây cũng vì muốn trải nghiệm thử quá trình yêu đương của cặp đôi trai gái trẻ tuổi nó ra thế nào.
Kết quả sau khi vào rạp chiếu phim, cô lập tức hối hận.
Chọn lộn chỗ rồi. Hôm nay trời vốn có hơi nóng, cộng thêm trong phòng chiếu phim bị bịt kín, xung quanh còn có rất nhiều người. Sau khi vào còn có chút mùi gì đó.
Đừng nói Tô Mạn, ngay cả Thôi Hướng Bắc cũng cảm thấy bối rối.
Đây là lần đầu tiên anh tới rạp chiếu phim ở huyện thành, điều kiện ở đây so với trong thành phố Bắc Kinh thực sự chênh lệch quá xa.
Phía sau còn có người đứng xếp hàng, cũng không thể bỏ ngang được nên hai người họ chỉ đành tìm chỗ ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, Thôi Hướng Bắc đã thấy Tô Mạn lau mồ hôi trên trán. Anh bảo Tô Mạn ngồi chờ một lát, còn mình thì đi ra ngoài, lúc trở về, trên tay anh còn cầm một cây quạt hương bồ, ngồi xuống là bắt đầu quạt cho cô, có chút gió, Tô Mạn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thôi Hướng Bắc lại móc một chùm táo từ trong túi ra: “Nếm thử đi, ngọt lắm.”
Tô Mạn ăn một miếng, ngọt ngọt man mát: “Ở đâu thế?”
“Gần xưởng chúng ta có một cây táo. Chưa rớt xuống đất đâu, đều là anh trèo lên cây hái đấy, sạch lắm.”
Anh nghĩ dưới loại thời tiết này đi xem phim thì không thể ăn hoa quả khô được. Uống nước không cũng không được, phải ăn chút trái cây gì đó.
Tô Mạn nghĩ tới dáng vẻ khi anh leo cây thì thấy vui vui. Ăn liên tiếp mấy trái liền, ăn xong lại không muốn ăn nữa.
Thứ này, ăn nhiều cũng không tốt.
Thôi Hướng Bắc bỏ hết chúng vào túi cô, để cô mang về ký túc xá ăn. Mấy trái này có thể để được đến mấy ngày.
Tô Mạn cũng không từ chối, mắt nhìn thẳng vào màn hình chiếu phim, tay đưa ra kẽ chạm phải cánh tay của Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc: “...”
Anh lén lút nhìn Tô Mạn, thấy cô vẫn chăm chú nhìn màn hình thì mới nhẹ nhàng đưa tay lên, phủ lên tay Tô Mạn rồi nắm chặt lại.
Sau một hồi thăm dò, anh thấy Tô Mạn không có ý không có cự tuyệt thì tim nhất thời đập loạn nhịp mấy lần. Giống như đang lơ lửng trên mây đáp xuống đất, cả người được ổn định.
Chất lượng phim không tốt mấy, Tô Mạn xem cũng chẳng thấy hứng thú gì. Hơn nữa trong lòng có chút buồn bực nên quyết định không xem phim nữa: “Quá nóng.”
Thôi Hướng Bắc cũng không nói gì, nắm tay cô ra ngoài, trong lòng chán nản, do anh sắp xếp không chu toàn. Ngày nóng như hôm nay không nên đưa Tô Mạn đi xem phim. Đáng lẽ nên dẫn cô tới công viên, ngồi dưới tán cây. Uống nước có ga, nói chuyện với nhau.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, hai người buông tay nhau ra. Lúc này Tô Mạn mới thấy rõ cây quạt trong tay Thôi Hướng Bắc, bên trên có mấy chỗ được chắp vá... quạt lá mà còn có thể vá lại...
“Kiếm ở đâu thế?”
“Anh thấy em nóng nên tìm một bà cụ đổi, chứ lúc đó mua không kịp.”
Tô Mạn không nghĩ tới, một chàng trai nhìn có vẻ rất tùy tiện như anh, đến khi chăm sóc người khác lại tỉ mỉ đến thế.
Vậy mới nói, trên thế giới làm gì có ai hờ hững vô tình, chỉ có người không thật lòng đối đãi thôi.
Trời còn sớm, cũng chưa tối hoàn toàn, Tô Mạn nhìn đồng hồ, cũng mới bảy giờ.
Thôi Hướng Bắc thấy cô nhìn đồng hồ, sợ cô muốn về: “Chúng ta đi đâu đó đi, anh biết một công viên nhỏ trong huyện, chỗ đó tốt lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận