Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 825 - Người một nhà quây quần đón năm mới [Hoàn chính văn]




Tô Mạn nói: “Đừng làm rộn, anh ấy là người trí thức, uống rượu sẽ gây tổn hại đến đầu óc.”
Tô Thiết Sơn và Thôi Vệ Quốc: “…”
Ba anh em kia vô cùng thông cảm với Thôi Hướng Bắc, con gái nhà họ Tô không đơn giản chút nào. Nhìn đi, em ấy canh chừng người đàn ông nhà mình nghiêm khắc quá chừng, thế mà uống rượu cũng không cho.
Em rể sống không dễ dàng gì, mình không nên bạc đãi cậu ấy.
Người một nhà không dễ gì được dịp náo nhiệt tưng bừng, cả nhà họ Tô đều về nhà, Thôi Hướng Bắc và Tô Mạn cũng đi về, dù sao nhà họ Thôi không phải là nơi ở của họ.
Vừa vào phòng, chưa kịp rửa mặt, Tô Mạn đã kéo quần áo của Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc kìm chế: “Từ từ, anh còn chưa tắm.”
“Lát nữa rồi tắm.”
Tô Mạn lập tức hôn anh.
Cô kết hôn rồi mà thật sự làm như kiểu Plato.[1]
[1] Kiểu tình yêu không tình dục.
Hai người đều trẻ tuổi, thể lực mạnh khỏe, chiến đấu hăng hái suốt một đêm.
Thôi Hướng Bắc thở phì phò: “Tô Mạn, có vẻ như em khác trước rồi.”
Tô Mạn nằm ở trong lòng anh: “Khác chỗ nào cơ? Xấu đi hay đẹp hơn?”
“Đẹp hơn, nhưng điều đó không quan trọng... hình như sức khỏe của em khá hơn nhiều...”
Lúc trước, cho dù ban đầu Tô Mạn nhiệt tình đến đâu, nhưng càng về sau sức khỏe không tốt nên cô mệt mỏi rã rời. Lần này lại khác, hai người quấn lấy nhau đến hơn nửa đêm mới kết thúc, vậy mà Tô Mạn còn rất có tinh thần.
Tô Mạn vuốt ve khuôn mặt anh: “Cho nên anh phải rèn luyện sức khỏe thật tốt, đừng để đến ngày nào đó lại không bằng em.”
Thôi Hướng Bắc cảm thấy câu nói này đã thách thức tôn nghiêmđàn ông của anh.
Anh xoay người đè người ta xuống.
Mãi đến hôm sau, hai người mới có thời gian để nói chuyện.
Tô Mạn hỏi tình hình ở đơn vị của anh: “Còn có ảnh hưởng xấu nào không?”
“Trái lại không có ảnh hưởng, các giáo sư đều được sắp xếp ở từng cơ sở khác nhau, hoàn cảnh bên đó rất kín mít.”
Cho dù có chút vấn đề, tin tức không truyền ra ngoài được thì cũng vô ích thôi.
Tô Mạn yên tâm rồi, có thể làm công tác nghiên cứu khoa học, được coi trọng cũng tốt.
Bởi vì Thôi Hướng Bắc trở về nên Tết Nguyên Đán năm nay, nhà họ Tô và nhà họ Thôi cực kỳ náo nhiệt.
Lý Xuân Hoa thấy nhà họ Thôi sống không dễ gì, nhà người ta phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn để tới Nam Bình này, ngày thường Thôi Hướng Bắc còn ở nhà họ Tô, hai vợ chồng họ Thôi cũng chưa có ý kiến gì. Lý Xuân Hoa cũng có qua có lại, nghĩ thầm năm nay ăn Tết phải để nhà họ Thôi náo nhiệt chút, thế là bà bàn với Lý Thục Hoa rằng năm nay ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà họ Thôi.
Nhiều năm qua, đây là cái Tết Nguyên Đán sôi nổi tưng bừng nhất với nhà họ Thôi.
Vì quá nhiều người nên nhà chính không đủ nơi để ngồi, họ chỉ có thể dựng lán ngoài sân, đặt chiếc bàn tròn lớn được làm riêng ở đấy. May mà bây giờ không có gió rét, thời tiết cũng coi như tốt lành.
Trên bàn bày các món ăn đặc sắc được nấu bởi Lý Thục Hoa, Lý Xuân Hoa, Tô Thu Nguyệt và ba nàng dâu nhà họ Tô.
Có thịt có cá, ngoài ra còn có nồi lẩu thịt dê tỏa hơi nóng hổi.
Đám đàn ông cũng không nhàn rỗi, họ giúp đỡ dọn ghế, bày biện bát đũa, nhân tiện trông chừng mấy đứa nhóc lì lợm.
Mấy đứa nhóc thì chạy tung tăng chơi trong sân.
Tiểu Trụ Tử một tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh. Thấy anh chị nhà mình chạy tung tăng, cậu nhóc vịn ghế nghiêng người muốn chơi chung, phát ra tiếng ê ê a a.
Tô Mạn kéo Thôi Hướng Bắc ngồi một góc, nhìn cảnh tượng náo nhiệt, hai người đều cười tươi.
“Thôi Hướng Bắc, hy vọng đến khi chúng ta về già, trong nhà cũng có thể náo nhiệt như vậy.”
Thôi Hướng Bắc đáp ừ, chưa kịp phản ứng xem lời của Tô Mạn có ý gì, anh đã nói ngay: “Sau này lớn tuổi, chúng ta vẫn ăn Tết với nhà của các anh trai nhé. Nhà họ đông con, chắc chắn rất náo nhiệt.” Anh quyết định sau này phải đối xử với nhóm anh rể tốt hơn, để tránh sau này già rồi, bọn họ không thích ăn Tết chung với mình.
Tô Mạn thấy anh như thế thì âm thầm nở nụ cười, cô cũng chưa chuẩn bị nói rõ cho anh biết quyết định của mình.
Sinh được hay không thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Bây giờ cô cũng suy nghĩ thông suốt rồi, không còn lo sau này sẽ nảy sinh biến cố gì. Trước đây cô thường băn khoăn quá nhiều, không tin tưởng người khác. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng đã nghĩ thoáng hơn.
Chuyện lớn như vậy mà đã qua rồi, cuộc đời không có khúc mắc nào không qua được.
Con người không thể bị đánh gục bởi những nỗi sợ không tên, muốn sống như thế nào thì tùy theo ý mình thôi.
Ví như trước đây bị 789 gài bẫy đến thời đại thiếu thốn vật tư và lạc hậu thế này, không phải cô vẫn có thể sống những ngày tháng tốt đẹp đó sao?
[Hoàn chính văn.]
Thế là một chặng đường dài của bộ [Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố] đã kết thúc, cảm ơn quý độc giả đã luôn đồng hành cùng với team của Tiểu Miêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận