Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 346 - Ngô Tiểu Hội




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đồng chí đứng xếp hàng trong đội ngũ nhìn thấy Tô Mạn, lập tức mang vẻ mặt vui sướng: “Biết hôm nay cô tới, vừa rồi tôi còn tìm cô đây, sao lại tới muộn như vậy?”
Tô Mạn cười đáp: “Lần đầu tiên đi làm cũng phải biểu hiện cho tốt chứ, tôi đi xếp hàng trước, lát nữa cùng nhau ngồi ăn cơm nhé.”
“Được, tôi đợi cô.” Ngô Tiểu Hội vừa cười vừa gật đầu.
Tô Mạn tiếp tục đi xếp hàng.
Ngô Tiểu Hội là người của hội phụ nữ trong huyện, trước đây khi qua đây họp có tiếp xúc vài lần. Cô cảm thấy cô gái nhỏ này khá đơn giản và dễ tiếp xúc, cho nên có chút qua lại. Tới một nơi mới, không quen lấy một người, cũng chẳng biết gì về tình hình chính là chuyện rất bất lợi, cho nên sau khi biết sắp qua đây, cô thi thoảng vẫn liên lạc với Ngô Tiểu Hội thông qua chủ nhiệm Hách, có đôi khi còn gọi điện trao đổi về công việc một chút.
Sau khi gọi cơm xong, Tô Mạn mang hộp cơm cùng Ngô Tiểu Hội tìm một vị trí trong góc ăn cơm.
“Người trong huyện nhiều hơn ở bên chúng tôi nhiều.” Tô Mạn vừa ăn cơm vừa cười bảo.
Ngô Tiểu Hội đáp: “Hôm nay mùng một hơn nữa còn là thứ bảy, thức ăn ở nhà ăn khá ngon, cho nên cũng khá đông người. Còn những thời điểm khác, không đông như vậy đâu.”
Tô Mạn cười nói: “Còn chú trọng thế sao, đồng chí cũ, cô cũng phải chỉ dạy tôi một chút đó.”
Trước đây Ngô Tiểu Hội vô cùng tôn sùng Tô Mạn, bây giờ nghe được cô tìm mình nhờ giúp đỡ, lập tức cả người có hơi kiêu ngạo: “Khụ khụ, tôi sẽ từ từ nói cho cô về quy tắc ở trong huyện. Bình thường ăn cơm ở nhà ăn, cứ mỗi thứ hai hoặc là thứ bảy, và cuối tháng đều được ăn ngon nhất. Dù thế nào thì chỉ cần là ngày đầu tiên và ngày cuối cùng, cô nhất định phải qua đây ăn. Ví dụ như bún thịt heo hôm nay, bình thường không có mà ăn đâu. Còn có canh trứng này nữa, lại càng khỏi phải nghĩ đến.” Cô ta ăn một miếng ngon lành, rồi nói tiếp: “Đặc biệt là hiện giờ trời nóng, đồ ăn không cất được, cho nên mỗi khi vào một ngày cuối cùng trước khi nghỉ, chúng ta sẽ được ăn đồ rất ngon. Tôi đoán bữa tối nay còn tốt hơn cả bữa trưa này nữa đấy.”
Tô Mạn nghe một cách vô cùng nghiêm túc: “Cũng may có cô nói với tôi, bằng không tôi cũng không biết những chuyện này. Bây giờ tôi và các đồng chí ở văn phòng chúng tôi vẫn chưa quen thân, cũng không tiện hỏi bọn họ những chuyện này.”
Ngô Tiểu Hội nghe cô nhắc tới văn phòng ban tổ chức, mới nhỏ giọng bảo: “Các đồng chí ở ban tổ chức các cô thật sự không dễ ở chung đâu.”
Mọi người đều nói quyền lực của ban tổ chức lớn, ô dù to, mặt mũi cũng lớn.
Ngô Tiểu Hội thân là một cán sự nhỏ ở hội phụ nữ, lại càng được trải nghiệm sâu sắc về phương diện này hơn. Dù sao cô ta cũng chưa từng nhìn thấy ai ở ban tổ chức có sắc mặt khá tốt cả.
Tô Mạn nhỏ giọng hỏi: “Tôi cảm thấy phó phòng Chu của bộ phận chúng tôi trông có vẻ rất thân thiện, luôn cười mỉm miết. Nhưng tôi cảm thấy ông ấy không thích tôi cho lắm, có khả năng là vì tôi có chỗ nào đó làm chưa tốt. Cô nói xem tôi cần thay đổi ở phương diện nào?”
“Phó phòng Chu nhìn ai cũng cười hết.” Ngô Tiểu Hội nhỏ giọng đáp: “Ông ấy không thích cô cũng là có nguyên nhân. Tôi nghe nói, vị trí trống trước đó ở ban tổ chức là để lại cho một người thân của ông ta. Người thân đó của ông ta ở phía bên cục nông nghiệp. Nhưng cục nông nghiệp cũng không bằng được ban tổ chức, nên người ta đương nhiên muốn điều đến nơi tốt hơn rồi, cũng không biết có phải thật hay không? Dù sao cô cũng đừng lo lắng, tốt xấu gì cô cũng là do bí thư Lâm điều qua đây, sợ cái gì chứ?”
Tô Mạn cảm thấy đồng chí Ngô Tiểu Hội này suy nghĩ vẩn quá đơn giản. Ở trong đơn vị, cho dù có anh lớn bảo vệ cô, cô cũng không thể luôn trốn dưới sự bảo vệ của người khác được. Đó chính là biểu hiện của bất tài.
Mà phó phòng Chu là người lãnh đạo trực tiếp của mình, nếu ông ta chèn ép mình ở bên đó, sẽ khiến rất nhiều công việc đều không dễ phát triển.
Nhưng tin tức này rất quan trọng, cô vừa cười vừa hỏi Ngô Tiểu Hội: “Buổi tối ra ngoài ăn đi, tôi mời cô ăn cơm.”
Ngô Tiểu Hội đầy một mồm bánh ngô, ngạc nhiên nhìn cô: “Ra ngoài ăn á? Nhưng tối nay nhà ăn chắc chắn cung cấp đồ ngon mà.”
Tô Mạn nghĩ ngợi một cách nghiêm túc: “Không sai, chúng ta không thể bỏ lỡ việc cung cấp tốt này được. Vậy thì trưa mai thì sao? Coi như là chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút, ra ngoài ăn một bữa, đúng rồi, mấy người mà cô chơi thân ở bên Hội phụ nữ, cũng giúp tôi mời một tiếng đi. Tôi vừa mới qua bên này, cũng không tiện đi qua những bộ phận khác.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận