Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 809 - Lo lắng 6




Anh cũng giống như đồng chí lão Thôi vậy, đều là người không chịu thua, không chấp nhận thua cuộc. Nhưng anh bằng lòng vì cô mà từ bỏ sự cố chấp của mình.
Trong giây phút đó, Tô Mạn có một cảm xúc kỳ lạ, một sự lạ lùng xen lẫn cảm động.
Chỉ là bản thân cô cũng chưa hình dung được cảm xúc này là gì.
Buổi chiều người một nhà đều không nhắc tới chủ đề trước. Ngược lại là Lý Thục Hoa hỏi về công việc của hai người.
Nghe được Tô Mạn làm một trang trại chăn nuôi, các hoạt động ở miền núi và vùng nông thôn năm nay rất sôi nổi và sinh động, lập tức đau lòng Tô Mạn vất vả rồi lại vui mừng thay cô và người dân Nam Bình.
Thôi Vệ Quốc cũng rất vui vẻ: “Cái trại chăn nuôi này rất tốt. Hiện giờ không chỉ thiếu lương thực mà thịt cũng thiếu. Mỗi ngày đám lính đều phải huấn luyện, muốn ăn mặn cũng không có.”
“Cha, đợi Nam Bình bọn con thành công, các huyện khác chắc chắn cũng sẽ học theo, đến lúc đó toàn bộ Hồ Giang đều tiến hành chăn nuôi, nhất định sẽ đủ ăn.”
Thôi Vệ Quốc vui mừng không thôi, nói với Thôi Hướng Bắc: “Nhìn vợ con đi, đây mới là người làm chuyện lớn. Một năm này con làm được chuyện gì lớn?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Nội dung công việc phải giữ bí mật.”
Thôi Vệ Quốc: “... Cha cũng không thèm biết.”
Vì lý do trời lạnh nên bữa tối cũng ăn sớm. Sau bữa tối, Thôi Vệ Quốc bèn ra cửa đến bộ tham mưu, một ngày mà không qua đó nhìn một cái là trong lòng ông cực kỳ ngứa ngáy, nhân tiện còn phải chơi một bàn trò chiến tranh sa bàn. Lý Thục Hoa nghiêm túc đi theo ra ngoài. “Mẹ đi theo ông ấy, kẻo ông ấy chơi một chơi rồi chơi luôn tới nửa đêm mới về.”
Hai người vừa đi ra ngoài, chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ.
Liếc mắt nhìn nhau, Thôi Hướng Bắc vừa định động thủ kéo Tô Mạn lên lầu, Tô Mạn lập tức nhảy một cái lên người anh, cả người như một con bạch tuộc quấn trên người anh, miệng còn đang cắn má anh một cái, thúc giục nói: “Mau lên lầu đi.”
Thôi Hướng Bắc nuốt một ngụm nước bọt, ôm người chạy trên lầu.
“Tắm rửa, tắm trước đã!”
….
Ngày hôm sau Tô Mạn bị Lý Thục Hoa kéo ra đại viện quân khu chào hỏi.
Không phải gia đình nào cũng có quan hệ tốt, nhưng ngay từ đầu họ đã chiến đấu với nhau nên cũng có chút quen biết. Cộng thêm lúc trước Thôi Hướng Bắc cũng là bá chủ một phương trong quân khu, cho nên “nàng dâu mới” Tô Mạn cũng rất được vây xem.
Điều kiện chính trị của Tô Mạn quá tốt, bản thân còn cực kỳ có năng lực, tuổi còn trẻ mà đã là huyện trưởng, chiến tích cũng rất đẹp. Thậm chí còn từng được đồng chí Chủ tịch khen ngợi, là một đồng chí nữ xuất sắc.
Ai từng gặp Tô Mạn đều nói thằng nhóc Thôi Hướng Bắc này có phúc phần. Bực bội quậy cha nó, bỏ nhà đi một chuyến lại cưới được một nàng dâu tốt như vậy. Mà bây giờ chính bản thân anh cũng có bản lĩnh, tốt nghiệp đại học loại xuất sắc sớm và hiện đang làm việc ở sở nghiên cứu.
Trong những người thuộc thế hệ trẻ của khu nhà bọn họ thật là khó tìm ai ưu tú hơn. Vì vậy mới nói, đánh giá một người thì không thể chủ quan lúc nhỏ, ai biết được sau này lớn lên có tương lai như thế nào chứ?
Sau khi Tô Mạn chào hỏi, những người lớn trong khu nhà cũng đều đến nhà Tô Mạn, mỗi nhà mang theo ít đồ sang đây nhìn Tô Mạn, xem như báo tin vui.
Gia đình Lão Thôi còn cố tình bày một bàn mời những người có quan hệ tương đối thân thiết tới ăn một bữa cơm.
Trên bàn cơm Tô Mạn nghe bọn họ bàn luận một số vấn đề tư tưởng của bên trên.
Bọn họ không hề né tránh người trẻ tuổi Tô Mạn. Hay nói cách khác, họ hoàn toàn không cảm thấy ý tưởng của mình có gì không ổn. Bị người ta truyền ra ngoài cũng không quan trọng.
Thôi Vệ Quốc còn trực tiếp vỗ bàn: “Tôi mặc kệ bọn họ làm cái gì nhưng trong quân đội không được phép làm lộn xộn.”
“Chuyện này là chắc chắn rồi, bộ đội là để bảo vệ quốc gia, không phải chỗ bọn họ có thể tùy tiện nhúng chàm.”
Nhìn thấy dáng vẻ bọn họ hiên ngang chính nghĩa, Tô Mạn có hơi cạn lời.
Để thuyết phục một người thì phải có một lý do mà mình cho là đúng. Nhưng lý do của tô Mạn lại không lấy ra được, cô hoàn toàn là một kẻ ích kỷ chỉ bo bo giữ mình. Trước mặt mấy tiền bối này chỉ sợ không có cách nào lên tiếng. Nhiều khi vừa lên tiếng đã trở mặt.
Sau khi những người này rời đi, Tô Mạn bèn lén lút hỏi Thôi Hướng Bắc có phải đồng chí lão Thôi có quan hệ rất tốt không, với những người tương đối thông minh.
Thôi Hướng Bắc trả lời: “Cũng có đó, sao vậy?”
“Tính đến mấy cái đường lui đi, nếu sau này đồng chí lão Thôi thật sự có chuyện gì thì mời người hỗ trợ, hay là tới Nam Bình của mình đi, em cũng dễ tiếp ứng.”
Tô Mạn nghĩ kỹ, đã không thuyết phục được vậy thì đành phải tìm nhiều cách tiếp ứng. Nếu sau này lão Thôi đến nông trại bên kia thì cô sẽ dắt lão Thôi đến địa bàn Nam Bình của mình.
Cô không tin không làm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận