Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 504 - Bạn cũ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Lâm dẫn cán bộ chuyên trách Hải vào trong văn phòng, vươn tay rót chén trà cho ông ta, cười nói: “Lãnh đạo, tình huống trong huyện chúng tôi, bên ông đã kiểm tra xong chưa? Liệu có phê bình chỉ điểm chỗ nào hay không?”
Ông ấy không cần hỏi cũng biết, nguyên nhân cán bộ chuyên trách Hải tới chậm, chắc chắn là muốn ra bên ngoài làm kiểm tra rồi.
Cán bộ chuyên trách Hải uống ngụm trà: “Ông Lâm, chúng ta cũng là bạn bè lâu năm. Ông còn không hiểu tôi? Tôi còn không tin ông sao? Đây là tôi lo lắng để những người khác làm chuyện này, bọn họ làm không cẩn thận, xảy ra hiểu lầm. Nhưng chuyện này lại không thể không làm, ai bảo mấy năm trước báo cáo phóng đại, khiến lòng người hoang mang. Bây giờ bên trên phải nhúng tay vào thật nghiêm khắc, không cho phép phía dưới càn rỡ làm bừa, phải thực tế.”
Nhưng thật ra bí thư Lâm không trách ông ta. Trên công việc, đó là giải quyết việc chung. Ông ấy chỉ cười nói: “Ông cảm thấy Nam Bình chúng tôi thế nào?”
“Thay đổi lớn đó!” Cán bộ chuyên trách Hải cảm khái: “Lúc trước khi tôi vừa tới khu Hoa Châu, cũng đi xuống mấy huyện thăm hỏi tình huống. Khi đó Nam Bình thật đúng là nghèo nàn, hỗn loạn. Tôi còn hoài nghi cuộc sống của dân chúng nơi đây thế nào. Bây giờ đến thăm lần nữa, thật sự khiến tôi thiếu chút nữa nhìn không ra. Tưởng rằng tới nhầm nơi rồi. Cuộc sống của dân chúng sạch sẽ ngăn nắp, các hạng mục sản xuất tích cực hướng về phía trước. Ông Lâm, ông làm ra thành tích không nhỏ đâu.”
Bí thư Lâm cười nói: “Đây cũng may mắn là nhân tài của Nam Bình bên đây nhiều. Sau khi tôi đến đây, đầu tiên là ra tay mạnh mẽ chỉnh đốn trị an với đả kích thế lực dòng họ. Tôi am hiểu cái này, nhưng sau này muốn làm kinh tế, vậy chính là từ từ lần mò. Cũng may bên này nhiều nhân tài, ra chủ ý cho tôi, tôi đây cũng làm xong rồi. Hôm nay ông có đi xưởng gia dụng của chúng tôi không?”
“Đi rồi, là một cô gái nhỏ làm xưởng trưởng.” Cán bộ chuyên trách Hải nói tới Tô Mạn, cũng mang vẻ mặt tươi cười: “Là một nhân tài.”
Bí thư Lâm lập tức kiêu ngạo: “Vậy thì phải rồi, đừng nhìn cô ấy tuổi còn nhỏ, làm việc vô cùng thận trọng, đầu óc còn rất linh hoạt…”
Ông ấy lấy thành tích lúc trước Tô Mạn làm ra, nói một hồi về đề xuất chủ ý cho huyện cho cán bộ chuyên trách Hải nghe.
Cán bộ chuyên trách Hải nghe mà trừng mắt há mồm.
Người trẻ tuổi này còn lợi hại hơn ông ta nghĩ.
Lúc trước chỉ nghĩ là biết quản lý, không nghĩ tới người ta còn là người tài ba làm được kinh tế.
Ở công xã nhỏ như Bắc Hà đó cũng có thể xây nhà xưởng. Đến trong huyện, một người tham mưu tài giỏi cũng có thể trong thời gian ngắn như vậy, tạo ra nhà xưởng hưng thịnh như thế.
“Ông Lâm, không phải ông gạt tôi đấy chứ.” Muốn xây một nhà xưởng cũng không dễ dàng. Một phân tiền không tốn, cũng xây lên được à?
“Tôi lừa ông làm gì, đồng chí Tiểu Tô đây thật sự làm được đó tất cả đoàn kết có thể đoàn kết thành sức mạnh, tôi chuẩn bị bồi dưỡng thật tốt. Nếu không phải bởi vì tuổi cô ấy quá nhỏ, không tiện thăng chức, bây giờ cô ấy cũng sẽ không chỉ làm một xưởng trưởng.”
Trong đầu cán bộ chuyên trách hải bắt đầu suy xét.
Dùng người, thì phải tận dụng tài năng của người.
Cán bộ chuyên trách Hải rất muốn kéo Tô Mạn sang địa khu. Nhưng nghĩ đến tình huống khu bên kia, bây giờ ông ta vẫn không thể làm chủ được, cũng chỉ tạm thời dập tắt tâm tư.
Trước tiên vẫn để đồng chí Tô Mạn tích lũy kinh nghiệm ở Nam Bình bên này, sau khi làm ra thành tích lớn hơn nữa. Đến lúc đó mình hẳn có thể làm chủ, cũng không ai sẽ phản đối.
Nhìn thấy cán bộ chuyên trách Hải như vậy, bí thư Lâm liền híp mắt: “Ông Hải, ông cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn, Nam Bình chúng ta phát triển không dễ dàng. Xuất hiện một nhân tài cũng không dễ dàng.”
“Không nghĩ không nghĩ nữa, chúng ta là người tử tế, không làm được loại chuyện cướp người này. Tôi chỉ cảm thấy nếu đồng chí này đúng như ông nói, vậy thật sự là đồng chí giỏi. Ông phải bồi dưỡng cho tốt. Đúng rồi, có một chuyện hôm nay tôi luôn suy nghĩ, ưu đãi của đơn vị trong huyện các ông có phải đều rất tốt không, sao nhà của công nhân viên chức xây một căn to như vậy.”
Mà ông ta biết, dù là tỉnh thành bên kia, cũng khó cầu một căn nhà.
Xưởng lớn có tiền đi nữa, cũng không thể chiếu cố nơi cư trú của mấy ngàn người.
Ví dụ như nói nhà máy thép của tỉnh thành, đó chính là xưởng lớn vạn người. Thì càng không thể chiếu cố được.
Bí thư Lâm nói: “Ông đã thấy rồi?”
“Thấy rồi, lúc ấy tôi cứ suy nghĩ, Nam Bình này sao xây nhiều nhà như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận