Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 770 - Hội nghị phân xưởng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hiện tại Tô Mạn cũng không vội, những xưởng này không giống với phân xưởng sản xuất ở tỉnh. Lúc đầu phân xưởng sản xuất tốt xấu gì cũng nằm trong tỉnh Hồ Giang, thuận tiện cho việc quản lý, cho dù giai đoạn đầu cải cách không tốt thì vẫn có thể từ từ chỉnh lý lại ở giai đoạn sau. Nhưng những phân xưởng sản xuất chuẩn bị gia nhập này lại không giống thế, đều là những xưởng ở cách xa vạn dặm, rất dễ xảy ra vấn đề.
Người xưa có câu rừng rộng, loài chim gì cũng có. Tô Mạn không hy vọng xưởng gia dụng huyện Nam Bình của mình sẽ xuất hiện bất kỳ con chim hư nào. Vậy nên trước tiên phải bức bọn họ một chút, để họ biết cơ hội này khó có được nhường nào. Thế thì lúc bàn điều kiện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cô muốn thực hiện cải cách từ gốc rễ, thay đổi một cách triệt để. Thậm chí còn tiến hành điều động nhân sự.
Xưởng gia dụng huyện Nam Bình vẫn một mực không có tin tức gì khiến rất nhiều xưởng gia dụng khác đều cảm thấy có chút bất mãn. Nhưng càng như thế, bọn họ lại càng muốn gia nhập, móc nối quan hệ khắp nơi, nhờ họ nói tốt cho mình.
Cũng chính lúc này, trên mặt báo toàn quốc lại xuất hiện tin tức của xưởng gia dụng huyện Nam Bình.
Nói chính xác thì là tin tức có liên quan đến quê hương gia dụng huyện Nam Bình. Trên báo có viết quá trình giản lược khi thành lập xã gia cụ huyện Nam Bình, sau đó còn thuật lại kết quả của xã gia cụ huyện Nam Bình ở hiện tại. Đương nhiên, câu quan trọng nhất trên tờ báo đó là: Đồng chí chủ tịch tán dương huyện Nam Bình là huyện đi đầu, xưởng gia dụng huyện Nam Bình là xưởng chế tạo đi đầu.
Tin tức này vừa được truyền xuống như một tia chớp rạch ngang bầu trời.
Lúc Tô Mạn thấy tờ báo này cũng sợ đến ngây người.
Cô chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ được biểu dương đến mức này.
Những lời này thực sự quá quan trọng.
Tô Mạn vô cùng vui mừng, mau chóng bảo Đinh Linh dán tờ báo đó lên trên tường trong phòng làm việc: “Làm thêm mấy tờ nữa, chị đem về cất giấu.”
Thứ này đáng để cất giữ.
Đinh Linh vui vẻ nói: “Xưởng trưởng, hay cứ mỗi phòng làm việc chúng ta treo một tờ được không.”
Tô Mạn nói: “Ý kiến này rất hay, dán lên cửa chính nữa. Phải lan truyền câu nói này ra phạm vị rộng, dán chúng lên bảng tuyên truyền trước cửa lớn của chúng ta đi.”
Nhất thời Đinh Linh cười đến híp cả mắt, cô ấy thật không nhờ một người dù trời có sập xuống cũng không hoảng như xưởng trưởng Tô cũng sẽ có lúc quá kích đến thế: “Khó lắm mới thấy chị vui như bây giờ.”
Tô Mạn cười, đối với cô đây không chỉ là sự khích lệ mà còn chứng tỏ những việc cô làm được người khác công nhận, sau này cô có thể thoải mái làm việc rồi.
Nếu nói ai là người vui nhất khi biết tin này thì người đó chắc chắn là nhóm người bí thư Cao và cả dân chúng huyện Nam Bình.
Trước đây huyện Nam Bình rất nghèo, bây giờ nhà nào nhà nấy đều có người làm công nhân, xưởng xây nhà ở, hơn nữa tiền lương phúc lợi cũng rất tốt. Ngày tháng tốt hơn trước đây rất nhiều.
Bây giờ còn được lãnh đạo lớn biểu dương.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Một số người không đi làm tự mình tổ chức một đội ngũ chúc mừng, biểu diễn ngay trên đường. Lý Xuân Hoa cũng không cam chịu bị tụt lại, bà lấy danh nghĩa là người nhà của người trong xưởng gia dụng tập hợp một đội xướng ca, ở bên đường ca hát náo nhiệt mấy ngày liền.
Sự việc này đã tạo nên một ảnh hưởng mang tính trực quan, đối tượng bị tác động thì vẫn là những nhà xưởng ở các khu khác đang muốn gia nhập vào xưởng gia dụng huyện Nam Bình. Sau khi thấy tin tức trên báo, những xưởng gia dụng này càng là đứng ngồi không yên, không gọi điện thoại nữa mà trực tiếp mua vé chạy thẳng đến huyện Nam Bình.
Sau khi Tô Mạn biết bọn họ muốn tới xưởng mình thì để xưởng trưởng Tôn đứng ra tiếp đãi.
“Nói với họ là, bởi vì xưởng chúng ta thấy họ rất có thành ý nên chuẩn bị mở một hội nghị phân xưởng sản xuất. Đến lúc đó chúng ta sẽ dựa trên điều kiện của họ để tiến hành tuyển chọn. Điều kiện không đạt, tôi không chấp nhận.”
“...” Xưởng trưởng Tôn bỗng dưng nhớ tới khung cảnh khi cả xưởng gia dụng ở tỉnh hò hét muốn được trở thành phân xưởng sản xuất của xưởng gia dụng huyện Nam Bình. Sự cảm khái về ánh mắt sáng như sao của nhân dân lại dâng lên trong lòng. Nếu không nhờ trước đây các công nhân náo loạn một trận, có khi phân xưởng tỉnh của họ cũng sẽ nằm trong danh sách được đưa ra để lựa chọn rồi.
Hơn nữa ông ta cũng không thể trở thành phó trưởng xưởng của một xưởng lớn vạn người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận