Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 622 - Chấp thuận




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Lãnh đạo, chúng cháu làm hết thảy đều là vì Nam Bình. Nam Bình chúng ta ngoại trừ con đường này vẫn có thể đi, còn có thể đi con đường khác sao?”
Huyện trưởng Triệu tiếp tục nói: “Cán bộ chuyên trách Lâm, người dân Nam Bình khổ sở, bọn họ không có tài nguyên khoáng sản phong phú như Tiểu Dã, cũng không có ưu thế địa lý may mắn là một huyện gần tỉnh thành. Chỉ có thể dựa vào chính mình lần mò ra một con đường phát triển.”
Tô Mạn nghẹn ngào tình cảm tràn đầy nói: “Cán bộ chuyên trách Lâm, chú từng ở Nam Bình, chú biết mà, ý chí của người dân Nam Bình đều rất tích cực cố gắng, không muốn kéo chân sau của chuyên khu và tỉnh. Chúng cháu vẫn đều đang cố gắng đuổi kịp tiến tới. Kế hoạch lần này, mọi người đều rất ủng hộ. Bọn họ nói khó khăn có lớn hơn nữa cũng phải vượt qua, người dân Nam Bình chúng cháu không sợ gian nan hiểm trở, chỉ sợ nhìn thấy khó khăn liền tránh né. Giống như với bến tàu Bát Nhất lúc trước, không có điều kiện, chúng ta cũng tạo ra điều kiện, Nam Bình chúng ta không phải vì một chút sức ép như thế mà tiến lên sao?”
Lời nói này khiến phó cán bộ chuyên trách Lâm rất nhanh đã nghĩ tới tình cảm lúc trước khi ở Nam Bình, trong lòng có hơi hoài niệm.
Ông ấy thở dài: “Mọi người đã có tin tưởng vào kế hoạch này, vậy chuyên khu chắc chắn sẽ không cản trở. Chỉ cần các cháu không để dân chúng chịu vất vả là được, bọn họ cũng không chịu nổi sức ép nữa đâu.”
Tô Mạn nói: “Huyện trưởng Triệu cũng nghĩ như vậy, nếu chúng ta muốn thực hiện kế hoạch này, vậy thì hiệu quả phải làm ít công to, có thể mau chóng mang đến lợi ích cho người dân Nam Bình. Nếu có chuyên khu bên đây kéo một phen, chuyện này của chúng cháu chắc chắn sẽ càng thêm dễ dàng.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm: “… Cá nhân chú ủng hộ với kế hoạch này của các cháu, nhưng chuyên khu bên này nhúng tay vào cũng không dễ dàng. Nhiều huyện như vậy, giúp đỡ một mình mọi người, huyện khác làm sao bây giờ? Đến lúc đó đều sẽ có ý kiến.”
Lãnh đạo cũng không dễ làm, đơn vị cấp trên đều phải xử lý mọi chuyện công bằng.
Nghe thấy cán bộ chuyên trách Lâm không đồng ý, huyện trưởng Triệu lập tức nháy mắt với Tô Mạn. “Đây chính là lãnh đạo cũ của cháu.”
Tô Mạn lập tức nói: “Nhưng cháu cảm thấy chuyên khu giúp đỡ Nam Bình là chuyện hết sức cần thiết. Dựa vào cái tâm mà nói, khu Hoa Châu chúng ta nếu không có quặng mỏ, có nhà máy thép, vậy cũng phát triển không ra sao cả.”
Huyện trưởng Triệu: “…” Không hổ là lãnh đạo cũ, nếu quan hệ không tốt, lời này thật đúng là không làm sao nói ra được, vậy không phải làm mất mặt người ta sao?
Huyện trưởng Triệu xem như tin tưởng lời nói trước đó của Tô Mạn, ở trước mặt người một nhà, thật sự là cái gì cô cũng dám nói.
Tô Mạn biết phó cán bộ chuyên trách Lâm người này chỉ thích nghe nói thật, cho nên tuyệt không lo lắng, ngược lại càng nói càng hăng hái: “Cái khác không nói, nói về huyện Lan Xuân gần Nam Bình chúng ta đi, nơi đó cũng nghèo.”
Cán bộ chuyên trách Lâm nói: “Nơi đó và chuyên khu giúp đỡ Nam Bình có liên quan gì?”
“Có liên quan vô cùng lớn, bây giờ con đường Nam Bình đi chính là một con đường không ai đi qua, chẳng khác nào Nam Bình đang tìm tảng đá sang sông. Thành công, thì tương đương với khiến mấy huyện nghèo khó này tìm được một con đường phát triển. Nam Bình chúng cháu chính là tiên phong của khu Hoa Châu, đấu tranh anh dũng vì khu Hoa Châu, khu Hoa Châu giúp chúng cháu đánh thắng trận này, thắng không chỉ là Nam Bình, còn cả khu Hoa Châu. Khu Hoa Châu hoàn toàn có thể xem huyện Nam Bình chúng cháu là đơn vị làm thí điểm. Thành công, là thành công của cả Hoa Châu, thất bại, chỉ một mình Nam Bình.”
Huyện trưởng Triệu cảm thấy nếu mình ở vị trí của cán bộ chuyên trách Lâm, chắc chắn đã bị thuyết phục.
Lời này rất có lý.
Nam Bình chúng tôi không phải vì Nam Bình thôi, mà là vì cả Hoa Châu.
Sâu hơn nữa, là vì những huyện nghèo khó của cả nước!
Ông quyết định học tập cách nói này, sau này lúc đến bên đó của lãnh đạo cũ cũng dùng tới.
Phó cán bộ chuyên trách Lâm lẳng lặng ngồi không nói chuyện.
Một lát sau, ông ấy mới hỏi: “Cần chuyên khu bên này làm gì?”
Tô Mạn nhìn về phía huyện trưởng Triệu.
Huyện trưởng Triệu lập tức lấy danh sách từ trong túi công văn ra.
Phía trên liệt kê một loạt chuyện cần chuyên khu làm.
Đầu tiên chính là chuyên khu bên đây phải thừa nhận cái tên quê hương đồ gia dụng Nam Bình, liệt quê hương đồ gia dụng Nam Bình vào khu trọng điểm làm đơn vị kiểu mẫu, khuyến khích tất cả đơn vị của khu Hoa Châu sử dụng đồ dùng trong nhà của quê hương đồ gia dụng. Viết quảng cáo tuyên truyền quê hương đồ gia dụng Nam Bình trên bức tường của tất cả giao lộ và ngã tư ở chuyên khu… Lợi dụng mối quan hệ của chuyên khu, tranh thủ mấy con đường cung ứng đặc thù thay quê hương đồ gia dụng… Báo cáo hạng mục của quê hương đồ gia dụng Nam Bình lên tỉnh, tranh thủ tỉnh bên ấy giúp đỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận