Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 737 - Xuất khẩu




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy rằng bọn họ không phát triển mạnh như xưởng gia dụng của Tô Mạn, nhưng hiệp nghị Tứ Giác Đồng của Tô Mạn vẫn ở đó, ngược lại mang đến rất nhiều hiệu quả và lợi ích cho bọn họ. Hiện giờ quy mô nhà xưởng máy cũng từ từ tăng lớn, tuy rằng không khoa trương bằng xưởng gia dụng, nhưng một năm tăng thêm mấy chục công nhân vẫn có thể.
Sau khi huyện trưởng Triệu bọn họ nhìn thấy đầu năm đã thêm nhiều công nhân như vậy, trong lòng cũng vui vẻ không thôi.
Hiện giờ công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình đã càng ngày càng nhiều. Dựa theo xu thế này, về sau Nam Bình có thể để mỗi gia đình có công nhân.
Quê hương xưởng gia dụng Nam Bình, sắp tới rồi.
Nhưng Tô Mạn đối với hiện trạng này lại không làm sao cảm thấy vui sướng được.
Những kết quả này đều ở trong kế hoạch. Dù sao quảng cáo và mở rộng mà lúc trước bọn họ làm cũng không phải là làm vô ích. Hiện giờ xưởng gia dụng Nam Bình đã nổi tiếng cả nước. Giờ đây chỉ cần làm từng bước tiếp tục mở rộng, không để dân chúng quên mất xưởng gia dụng Nam Bình bọn họ, đảm bảo chất lượng sản xuất qua cửa, có thể cam đoan nhà máy phát triển.
Nhưng Tô Mạn cũng không phải quá hài lòng đối với sự phát triển này.
Mục tiêu của cô là biến xưởng gia dụng Nam Bình thành số một cả nước. Khiến đồ gia dụng Hồ Giang trở thành kiểu mẫu của ngành sản xuất.
Nhiệm vụ này cũng không phải có thể hoàn thành dễ dàng. Nhưng thời gian của Tô Mạn bên này cũng không quá nhiều. Bây giờ đã là năm sáu mươi tư. Thời gian để lại cho cô không nhiều lắm. Đến lúc đó trong hoàn cảnh xã hội, cũng không thuận tiện như bây giờ. Cho nên Tô Mạn vẫn rất bức thiết đối với sự phát triển hiện tại.
Tô Mạn chỉnh lý công việc trong xưởng, sau khi thu xếp ra ngoài, lập tức cân nhắc đến sự phát triển năm nay của xưởng gia dụng.
Cô suy nghĩ vài ngày, thì nhớ tới lần trước Thôi Hướng Bắc mang một gói thuốc lá nước ngoài cho cha cô.
Hiện giờ đúng là có người nước ngoài đến trong nước.
Những người nước ngoài này cũng sẽ nhập khẩu một ít đồ từ trong nước về. Ví dụ như đồ sứ trong nước. Từ xưa đến này những món này đều được người nước ngoài yêu thích.
Mà đồ gia dụng trong nước, có vẻ như vẫn chưa đi con đường này.
Tô Mạn suy xét có thể đi thì đi.
Bây giờ dân chúng trong nước đều rất thích mua đồ nước ngoài. Ví dụ như giá cả của hàng hóa nhập khẩu mắc như vậy cũng có người mua.
Nếu Nam Bình có thể đi con đường xuất khẩu này, như vậy đồ gia dụng Nam Bình ở trong mắt người khác, lại tăng thêm một bậc.
Tuy rằng loại tình huống này khiến người ta rất bất đắc dĩ, nhưng mà lại cũng không thể không thừa nhận sự thật.
Chỉ cần đi con đường này thông thuận, không chỉ thêm một số lượng tiêu dùng lớn, có thể kiếm được một khoản ngoại tệ đáng kể, còn có thể kéo số lượng tiêu dùng trong nước.
Về sau xưởng gia dụng Nam Bình hiển nhiên có thể trở thành sản nghiệp kiểu mẫu trong nước.
Vấn đề là, làm thế nào mới có thể đi lên con đường này.
Tầm mắt của một đám người nước ngoài bây giờ rất cao. Không thèm nhìn tới đồ trong nước. Đồ sứ cũng là bởi vì có lịch sử lâu đời trong nước, mới có thể đi con đường này.
Đồ gia dụng nhưng lại không dễ dàng như vậy.
Trừ phi có thể đả động tâm của những nhà tư bản đó. Để bọn họ cam tâm tình nguyện bỏ tiền.
Tô Mạn cảm thấy mình nên ôn tập tiếng Anh thật tốt một chút.
Đương nhiên, trước đó vẫn phải trước tìm được phương pháp.
Tô Mạn bèn gọi điện thoại cho xưởng trưởng Tôn ở tỉnh thành bên kia.
Tuy rằng xưởng trưởng Tôn người này bảo hình thức tư duy theo không kịp, nhưng kinh nghiệm với phương pháp của ông ta vẫn rất nhiều.
Sau khi nghe Tô Mạn hỏi chuyện xuất khẩu, ông ta kinh ngạc nói: “Xuất khẩu? Xưởng trưởng Tô, không phải cô chuẩn bị đi xuất khẩu đấy chứ. Cái này cũng không dễ dàng, ngay cả hai nhà xưởng lớn nhất cũng không đi con đường này.”
“Là không đi được, hay là chưa thử qua.”
“… Hẳn là từng thử qua, dù sao chúng ta cũng chưa nhất định có thể gặp mặt. Sau khi những người đó tới trong nước, đều có chuyên gia đi cùng. Cơ hội gặp mặt cũng rất ít. Hơn nữa rất không dễ tiếp xúc. Người ta đến bên này, là nhìn chằm chằm vào thị trường của chúng ta. Bọn họ xuất khẩu sản phẩm bán rất mắc. Mấy ngày hôm trước thằng cháu của tôi…”
Đề tài bắt đầu kéo ra xa, Tô Mạn nói: “Từ từ, tôi hỏi ông, bọn họ có xuất khẩu đồ gia dụng tới chỗ chúng ta không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận