Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 788 - Kết hôn 3




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Thục Hoa giành lấy điện thoại: “Tiểu Bắc à, mẹ thực sự mừng thay cho hai đứa. Tình cảm của các con tốt như thế, nhưng mà vì công việc bận nên mẹ cứ lo sẽ mãi không kết hôn.”
Thôi Hướng Bắc cũng rất vui: “Mẹ à, có vài chuyện còn cần hỏi mẹ.”
“Con nói đi, chuyện gì.”
“Liên quan đến chuyện kết hôn ấy.”
Mặc dù Tô Mạn nói không cần tổ chức hôn lễ, đi đăng ký thôi là được rồi. Nhưng Thôi Hướng Bắc không muốn chỉ đăng ký thôi.
Trong lòng đã đầy hổ thẹn với Tô Mạn, cho dù có bồi thường cả đời cũng không đủ.
Về chuyện kết hôn, anh hy vọng có thể dùng hết khả năng không để Tô Mạn thiệt thòi. Vậy nên muốn xem xem ngoài việc làm lễ thành hôn thì còn có thể làm gì được nữa.
Thực ra chuyện này Lý Thục Hoa cũng không có kinh nghiệm gì. Lúc đầu bọn họ ở trong bộ đội, đến cả đăng ký kết hôn cũng không làm, đến sau này mới làm bổ sung.
Khi kết hôn thì báo cho tổ chức một tiếng rồi ở bên nhau.
Nhưng tốt xấu gì cũng đã từng gặp gia đình con dâu rồi, Lý Thục Hoa dặn dò anh mua một vài thứ. Những thứ cần mua sắm khi kết hôn thì không thể thiếu được.
Thôi Hướng Bắc ghi nhớ kỹ từng thứ một, sợ thiếu gì, cho nên sau khi cúp máy đã chào Lý Xuân Hoa một tiếng, đi thẳng đến bên tỉnh thành.

Thôi Hướng Bắc lái xe của Tô Mạn đi ra ngoài, tốc độ rất nhanh, khi tới tỉnh mới giữa trưa. Tranh thủ đi vào trong trường học lấy một giấy xác nhận.
Bởi vì lãnh đạo của đơn vị bên này đều quen thuộc, tờ giấy xác nhận kia cấp rất thuận lợi.
Còn trêu ghẹo anh: “Tiểu Thôi này vô thanh vô tức trở về đã muốn kết hôn rồi.”
Thôi Hướng Bắc cầm tờ giấy xác nhận, người trẻ tuổi lần đầu cười đứt quãng ở trong đơn vị.
Rời khỏi đơn vị, Thôi Hướng Bắc lại đến nhà Cố Thành một chuyến. Nghĩ muốn nói chuyện mình sắp kết hôn cho bọn họ, lại mời bọn họ thay thế cha mẹ của mình, làm cha mẹ nhà trai ra mặt một chút. Ngày kết hôn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tuy rằng Tô Mạn nói không định tổ chức, nhưng trình tự nên có Thôi Hướng Bắc vẫn muốn đi một chút. Cả đời chỉ có một lần như vậy, anh không muốn Tô Mạn bởi vì mình mà để lại tiếc nuối.
Tôn Cầm và Cố Thành đã sớm nhận được điện thoại của Thôi Vệ Quốc bọn họ. Hai vợ chồng gọi điện thoại lại đây nhờ bọn họ giúp đỡ săn sóc một chút. Bọn họ làm cha mẹ không ở bên cạnh, lo lắng bọn nhỏ lo liệu không xong. Xã hội mới bây giờ, dù sao cũng không thể để bọn nhỏ kết hôn thật sự không được chú trọng giống như bọn họ trước kia.
Cho nên vợ chồng Cố Thành đã sớm lấy ra tem phiếu có thể sử dụng trong nhà, còn chuẩn bị một khoản tiền.
Thôi Hướng Bắc không cần tiền, bản thân anh tích trữ một khoản tiền. Bình thường anh cầm tiền lương, lại không có chỗ nào tiêu tiền. Tiễn vẫn đủ kết hôn mua này mua nọ.
Nhưng không có từ chối tem phiếu, anh và Tô Mạn vẫn chưa lĩnh chứng, có một vài món đồ không mua được, có phiếu dịch vụ đặc biệt của chú Cố bên này là có thể mua. “Cảm ơn chú Cố và thím.”
Tôn Cầm cười nói: “Cảm ơn cái gì, cháu và Tiểu Tô kết hôn, chú thím cũng vui mừng. Các cháu định ra một ngày, đến lúc đó chú thím cùng đi chúc mừng các cháu. Cha mẹ cháu không ở bên này, chú thím cũng không thể ủy khuất Tiểu Tô, có phải hay không? Công việc của cháu bận bịu như vậy, Tiểu Tô có thể kiên trì chờ cháu như thế, cháu phải quý trọng cô ấy.”
Thôi Hướng Bắc cúi đầu nói: “Cháu rất có lỗi với cô ấy.”
Khi mua đồ, Tôn Cầm cứ lo lắng anh không biết mua, cùng đi với Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc cầm danh sách cho bà ấy xem.
Tôn Cầm vừa nhìn, liệt kê đồ còn rất nhiều, trong lòng có chút buồn cười. Lúc trước thằng nhóc đó hết sức nghịch ngợm, bây giờ đã mua sắm đồ đạc để mình cưới vợ rồi. Bọn nhỏ quả nhiên đã trưởng thành.
Bởi vì sắp năm mới, đồ trong cửa hàng bách hóa rất nhiều, nhưng người còn nhiều hơn cả đồ.
Tôn Cầm cũng quen thuộc ở trong cửa hàng bách hóa, dẫn anh đi mấy quầy, mua chăn đệm ra giường áo gối linh tinh. Biết đây là thứ về sau mình và Tô Mạn dùng khi ngủ, trong lòng Thôi Hướng Bắc cứ không bình tĩnh nổi, cầm ở trong tay thậm chí cảm thấy phỏng tay.
Hai người lại đi mua bánh kẹo cưới và radio, còn mua một chiếc đồng hồ đeo tay mới, tuy rằng Tô Mạn có một chiếc đồng hồ cũ mà anh từng dùng, nhưng nên mua vẫn phải mua. Nếu về sau người ta hỏi Tô Mạn, cũng có thể khiến Tô Mạn không bị người ta xem thường.
Khi mua đồng hồ, anh đã trông thấy quầy bên cạnh còn có một quầy bán trang sức.
Bên trong là một vài món trang sức đơn giản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận