Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 488 - Kinh nghiệm 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Tôi đậu rồi, tôi, tôi trở thành công nhân rồi.”
Người mấy ngày đều luôn rất bình tĩnh như cô ta lúc này cũng khóc không thành tiếng.
“Cô gái à, cô sao thế?” Có người phụ nữ đứng bên cạnh kéo tay cô ta.
Tống Ngọc Hoa ngẩng đầu, mắt ướt đẫm nhưng trong đó tràn ngập ánh sáng: “Tôi được làm công nhân rồi, tôi thi đậu rồi.”
Cô ta chưa từng nghĩ, đời này của cô ta có thể đi được tới bước này.
Lúc còn nhỏ là món hàng đền tiền, lớn lên thì vì một túi khoai lang mà bước chân vào nhà họ Tô. Bị mẹ chồng ghét bỏ, bị chồng đánh mắng, bị chị em dâu xa lánh.
Tống Ngọc Hoa chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày được như này.
Cô ta biết, tất cả đều nhờ em gái. Là em gái giúp cô ta, cho cô ta một cơ hội được đường đường chính chính làm người.
Cả đời này cô phải đối xử với em gái thật tốt.
Lần này không chỉ Tô Đại Trụ và Tống Ngọc Hoa đậu mà cả Tô Tam Trụ cũng lên làm thợ mộc chính thức trong xưởng của mình.
Anh ta cũng coi như bắt đúng thời. Vừa hay là lúc cần dùng người, hơn nữa anh ta cũng rất cố gắng. Nên mới có thể thi đậu trong khoảng thời gian ngắn.
Tô Tam Trụ còn cố ý xin nghỉ một ngày, cùng Tống Ngọc Hoa về nhà báo tin tốt cho cha mẹ.
Nhà họ Tô thoáng chốc đã có ba người chính thức được đi làm trong huyện thành, tin này khiến Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn vui mừng đến hốc mắt đỏ ửng.
Lần này ngay cả lời khen Lý Xuân Hoa cũng xúc động đến không nói thành lời, chỉ nhìn con trai, con dâu mình, nhìn thế nào cũng thấy tốt.
“Tốt, tốt lắm. Sau này nhà họ Tô chúng ta coi như thay đổi hoàn toàn rồi.”
Lúc trước khấm khá hơn người trồng trọt nhưng vẫn thua kém người huyện thành một chút.
Bây giờ thì khác, đều vào huyện thành làm cả rồi.
Nhà họ Tô bọn họ, thật sự đã chuyển mình từ giai cấp nông dân lên giai cấp công nhân. Sau này ở trong huyện thành, ăn lương thực cung ứng, cầm tiền lương.
Mười tám đời bần nông, cuối cùng cũng trở mình được.
Tin nhà họ Tô thoáng chốc có đến ba người làm công nhân đã khiến cả đại đội Đại Kiều Loan sôi sục.
Cũng may là Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ trước kia cũng được xem là công nhân, nếu không tin này thật như sét đánh giữa trời quang.
Nhưng dù có là thế, cũng khiến người khác hâm mộ không thôi.
Còn có người đến nhà dò hỏi sao tự nhiên họ được làm công nhân. Có phải do xưởng trưởng Tô sắp xếp không.
Dù sao người ta cũng là xưởng trưởng lớn trong huyện lý mà.
Lý Xuân Hoa nghe thấy thế thì lập tức nổi giận: “Đừng có mà nói bừa, bà đến huyện lý hỏi thử đi, quy củ của người ta nghiêm thế nào, hơn nữa bí thư đã nói rồi, không cho phép sắp xếp chỗ cho người nhà. Phải dựa vào năng lực của bản thân mà thi. Đại Trụ nhà chúng tôi được đơn vị cử đi thi, dựa vào kỹ thuật vượt qua kỳ thi. Tam Trụ nhà chúng tôi cũng đi từ người học việc mà lên. Lúc đầu nhà mấy người không đi kiểm tra, giờ còn trách ai? Còn con dâu hai nhà chúng tôi, có ai trong đội vượt được tay nghề may của nó? Trước đây người học kỹ thuật may trong công xã đều học từ chỗ con dâu tôi đấy. Tự mấy người cử một người đi thi thử coi? Còn ai dám nói xấu con gái tôi nữa, tôi xé rách miệng người đó.”
Những lời này đã thành công chặn họng của đám người ghen ghét kia.
Trong lòng cũng có chút chột dạ.
Lúc xưởng trưởng Tô còn ở trong công xã cũng đem lại rất nhiều lợi ích cho đội. Có rất nhiều nhà kiếm được chỗ tốt.
Lúc này chỉ vì quá ghen tỵ, quá mong ước được như họ, trong lòng có chút không cam lòng nên mới nói một câu, bảo họ không dựa vào thực lực mà đạt được thành quả.
Bị Lý Xuân Hoa mắng một trận, bọn họ mới thấy do bản thân mình có suy nghĩ không đúng. Sao có thể nói xưởng trưởng Tô như thế.
Những người còn lại cũng chẳng dám nói lời cay nghiệt nữa, chỉ tới chúc mừng với nhà họ Tô, còn hỏi họ làm thế nào để trở thành công nhân.
Trước đây hoàn cảnh nhà họ Tô thế nào, mọi người đều rõ. Bây giờ đứa nào đứa nấy đều thành công nhân, làm cán bộ. Thật khiến người khác phải hâm mộ.
Tô Đại Trụ không biết cách ăn nói nên Tô Tam Trụ xong phong nhận nhiệm vụ truyền đạt kinh nghiệm cho mọi người: “Mấy anh em nhà cháu đều từng trải qua việc này, làm công nhân, quan trọng nhất là phải có đủ nỗ lực đủ chăm chỉ. Chăm chỉ ý không phải là chỉ vùi đầu vào làm việc mà còn phải học tập nhiều hơn. Giống như cháu, trước đây là người học nghề mộc mới có cơ hội đi học nghề. Ở trong xưởng, cháu làm việc cả ngày lẫn đêm, tăng ca cho xưởng mà không cần nhận lương, cháu còn phải học kỹ thuật, đến lúc đó mới được tuyển vào làm chính thức. Anh cả của cháu thì thôi khỏi nói rồi, xưởng gần nhà thế mà mỗi tháng có về được mấy lần đâu, anh ấy ở lại trong xưởng gạch luôn đấy. Lúc đầu anh hai cháu nuôi heo, cũng phải coi heo con như tiểu tổ tông mà chăm sóc đó.”
Tô Thiết Sơn đánh cái bốp lên gáy anh ta.
Tô Tam Trụ: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận