Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 549 - Rất hài lòng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ảnh hưởng của việc lần này vẫn tiếp diễn, nhân viên tiêu thụ của ba xưởng đều dã tâm bừng bừng ra ngoài chào hàng, như muốn đi dọc khắp bốn bề đất nước.
Hai nhà khác thì không biết thế nào chứ xưởng gia dụng bên cô sắp trụ không nổi rồi. Phải tiến hành nhận thêm người.
Tô Mạn tính đợi sau khi việc chuyển sang xưởng mới hoàn tất sẽ tuyển thêm một trăm người nữa, trở thành xưởng lớn với năm trăm công nhân.
Theo như tính toán của Tô Mạn thì đầu tháng mười là hoàn tất, thế nên cô chọn ngày tám tháng mười tiến hành dời xưởng. Còn mời đội biểu diễn của công xã Bắc Hà đến biểu diễn, làm náo nhiệt một chút.
Vì việc dời xưởng nên Tô Mạn cũng bận đến đầu tắp mặt tối. Mỗi đêm đi học cũng trở thành một việc mệt mỏi.
Ngay cả thời gian hồi âm thư Thôi Hướng Bắc gửi về cũng không có.
Thôi Hướng Bắc viết một bức thư rất dài, một lá thư mà có tổng cộng mấy tờ liền. Nội dung thư chỉ là những chuyện Thôi Hướng Bắc gặp phải khi đi học. Ngay cả ăn cơm có món gì ngon cũng kể Tô Mạn nghe. Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Mạn mới bớt được chút thời gian đọc thư anh gửi, còn chưa xem xong đã ngủ quên mất.
Hôm sau, lại một ngày bận rộn bắt đầu, cô cũng quên luôn chuyện phải trả lời thư của anh.
Đến hôm quốc khánh, Tô Mạn nhận được điện thoại của Thôi Hướng Bắc.
“Lễ quốc khánh này anh không về được rồi, thầy giáo dẫn bọn anh đến một xưởng lớn ở Thượng Hải tham quan.”
Bản thân Tô Mạn cũng rất bận nên cô vui vẻ nói: “Thôi Hướng Bắc, em biết anh là giỏi nhất mà. Quả nhiên em không nhìn nhầm anh, không hề khiến em thất vọng.”
Thôi Hướng Bắc vốn đang cảm thấy có chút mất mát nhưng nghe Tô Mạn khen mình thì lập tức cảm thấy tự hào hẳn.
“Tô Mạn, em không trách anh sao?”
Trách cái gì, tôi còn bận đến chân không chạm đất đây này. Làm gì có thời gian hẹn hò yêu đương: “Không trách, chúng ta đều vì sự nghiệp chung mà phấn đấu. Người không ở cùng một chỗ nhưng tư tưởng lại hội ngộ với nhau.”
Hệ thống 789: “... Thật cặn bã.”
Thôi Hướng Bắc có chút kích động, dịu dàng nói: “Tô Mạn, anh viết thư cho em, em nhận được chưa?”
“Nhận được rồi, mỗi ngày trước khi ngủ đều lấy ra đọc.” Đọc liền ba ngày mới xong. Viết dài thật sự: “Sau này đừng viết dài thế nữa, viết nhiều mệt. Giành thời gian học bài đi.”
Thôi Hướng Bắc ngượng ngùng nói: “Anh còn tưởng em quên anh rồi.” Anh còn tính mỗi tuần gửi một bức thư nhưng sợ số lần gửi về nhiều quá sẽ khiến Tô Mạn nghĩ anh không cố gắng học tập, nên mới góp lại gửi một lần.
Tô Mạn: “... Sao thế được? Đương nhiên là không rồi!”
Thôi Hướng Bắc ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ: “Em thích đồ của Liệt Ninh đúng không, anh đi Thượng Hải mua cho em.”
Tô Mạn cũng không khách khí mà chấp nhận, sau này cô mua cho Thôi Hướng Bắc ít đồ dùng học tập là được rồi. Trong khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt, chẳng phải cũng là anh mua cho em, em mua cho anh à: “Thích, tiện thể mua cho em đôi giày da luôn nhé. Phối với bộ đồ, đi ra ngoài trông khí thế hơn hẳn.”
“Được!” Thôi Hướng Bắc càng vui vẻ hơn.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Tô Mạn cũng tốt hơn nhiều.
Hệ thống 789 gửi cho cô một biểu cảm chết lặng: “Kí chủ, cô thực sự thích anh ta à? Sao cứ như đang đối phó qua loa với anh ta vậy. Là một ký chủ thánh mẫu, sao cô có thể như vậy chứ?”
Tô Mạn nói: “Tôi không thích anh ấy thì tiếp chuyện với anh ấy làm gì?”
“...”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Mạn vẫn cứ tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Không chỉ Tô Mạn bận mà toàn bộ xưởng gia dụng đều vô cùng bận rộn, lễ quốc khánh cũng không nghỉ. Mãi đến ngày tám tháng mười, cả xưởng từ trên xuống dưới đều nhộn nhịp vô cùng.
Lúc trước khi khai trương xưởng cũ, mọi chuyện vô cùng đơn điệu nhưng nay tình hình xưởng đã khấm khá hơn nhiều, Tô Mạn định sẽ tổ chức lớn hơn. Không những mời đội biểu diễn của công xã Bắc Hà đến biểu diễn mà còn mời lãnh đạo huyện đến tham gia nghi thức.
Mấy xưởng khác cũng đưa người tới giúp, thể hiện tinh thần đoàn kết.
Khiến bí thư Lâm và huyện trưởng Cao hết sức hài lòng.
Lần biểu diễn này, nhân lực chủ yếu là từ đại đội biểu diễn của Bắc Hà.
Lý Xuân Hoa biết bà ấy đảm nhiệm vai chính trong tiết mục biểu diễn ở xưởng gia dụng do con gái bà ấy quản lý thế nên vô cùng cố gắng. Còn đầu tư hơn khi biểu diễn ở sự kiện có quy mô lớn như ở huyện, xuất hết bản lĩnh xuất chúng của mình ra. Khiến các công nhân ngồi dưới vỗ tay rào rào ủng hộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận