Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 162 - Về nông thôn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nhận lá đơn, gật đầu đáp: “Cán sự Vương yên tâm, chuyện này em chắc chắn sẽ sắp xếp xong.”
Trợ lý Tiểu Vương lập tức rời đi với vẻ mặt nhẹ nhõm, chỉ còn lại Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc đứng chung.
Dựa theo tình hình giới thiệu phía trên giấy thông báo này, đồng chí Thôi Hướng Bắc mười tám tuổi, người thành phố B, học lực trung học phổ thông. Sau khi Tô Mạn xem xong tình hình này, lại quan sát Thôi Hướng Bắc một chút.
Ở nơi này, người nào cũng đều gầy đến mức da bọc xương, thậm chí dưới tình huống dinh dưỡng không tốt mà dáng người cũng không cao, nhưng người này lại rất cao, nhìn qua cũng phải chừng một mét tám. Hơn nữa mặt cũng không gầy đến mức hõm xuống, với tiêu chí ở thời đại này mà nói, chính là rất khỏe mạnh. Ở nơi nông thôn này, đúng thật là hạc trong bầy gà.
Tô Mạn thầm nghĩ, người từ thành phố lớn tới, đúng là được ăn ngon. Về phần tướng mạo, bởi vì trên mặt có vài vết bầm, nên hiển nhiên không nhìn ra được mặt mũi thế nào. Nhưng nhìn sao cũng thấy rất hung dữ, không giống người tốt.
Cô nở nụ cười khách sáo, bảo: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc, bây giờ tôi sẽ dẫn anh về đội.”
Vốn dĩ còn cho rằng vị đồng chí này sẽ không đáp lời, kết quả Thôi Hướng Bắc xách bao hành lý, mất kiên nhẫn đáp: “Đi đi, hiệu suất ở chỗ các cô thật thấp.”

789 lo lắng nói: “Ký chủ, cô đừng cãi nhau với anh ta nhé, ở chỗ chúng tôi, thanh thiếu niên như vậy đều sẽ ra tay đánh người, ngay cả nữ giới cũng không nương tay đâu, vô cùng hung hãn.”
Tô Mạn đương nhiên sẽ không so đo những chuyện này với một thiếu niên bất lương làm gì. Ngược lại cũng không phải vì lo sẽ bị đánh, mà là cô cảm thấy điều này không cần thiết, vì ganh đua thiệt hơn mà đi đấu võ mồm với người ta, có cần thiết không?
Vì thế trên mặt Tô Mạn vẫn nở nụ cười khách sáo như cũ, dẫn đường ở phía trước.
Trên đường, Thôi Hướng Bắc cũng cả đường không yên phận, anh dường như không quen ở chung với nữ đồng chí cho lắm, tự mình dày vò chính mình, đi trên đường nhìn thấy hòn đá sẽ nhặt lên ném đi như ném một quả bóng, hoặc là gặp được cành cây, sẽ nhảy lên, dùng tay đập một cái.
Sau đó thấy vẫn chưa tới nơi, còn hỏi một câu với vẻ mất kiên nhẫn: “Còn bao lâu nữa mới đến?”
Tô Mạn vẫn luôn trả lời một cách rất có kiên nhẫn: “Không xa, ở ngay trước mặt rồi.”
Thôi Hướng Bắc cũng bị thái độ vẫn luôn không thay đổi này của Tô Mạn chọc cho không nóng giận nổi, vẫn luôn đi ở phía sau.
Đợi sau khi cuối cùng đến nơi, Thôi Hướng Bắc nhìn về phía đại đội sản xuất Đại Kiều Loan: “Là chỗ này hả?”
“Đúng, chính là chỗ này, đây chính là đội sản xuất Đại Kiều Loan, anh được xem như thanh niên trí thức đầu tiên ở nơi này. Đồng chí, sau này việc xây dựng ở Đại Kiều Loan chúng tôi đều dựa cả vào anh đấy.”
Thôi Hướng Bắc nhìn ngôi nhà dựng bằng đất tồi tàn đó với vẻ mặt cạn lời.
Bởi vì đang là thời kỳ nông nhàn, nên bây giờ đại đội Đại Kiều Loan cũng đã sớm tan làm. Khi Tô Mạn dẫn người trở về, mọi người đều nhìn về phía bọn họ, dường như đang đoán xem người này có quan hệ gì với cô. Dù sao bây giờ Tô Mạn cũng đang là thiếu nữ mười mấy tuổi, nên đính hôn rồi.
Nhìn thấy thằng nhóc này cao ráo khỏe mạnh tướng tá thật tốt, nhưng vết thương trên mặt, nhìn lại không giống một thanh niên đứng đắn cho lắm.
Cũng không cho mọi người thời gian suy đoán, Tô Mạn đã hào phóng giới thiệu thân phận của Thôi Hướng Bắc là thanh niên trí thức tới từ thành phố B, là người công xã sắp xếp cho tới giúp chúng ta cùng nhau xây dựng.
Mọi người vừa nghe là thanh niên trí thức từ thành phố tới, lại càng có thêm vài phần hứng thú hơn so với lúc trước. Dù sao bọn họ không hiếm lạ gì loại sinh vật này, nhưng người từ thành phố lớn tới cũng không được bao nhiêu. Các đại đội khác ngược lại cũng có, nhưng bọn họ cũng không tới đại đội khác xem. Rồi bọn họ lại nhìn Thôi Hướng Bắc này, chẳng trách lớn lên lại tốt như vậy, vì người ta chính là người từ thành phố lớn tới đó.
Ánh mắt nóng rực của bà con khiến cả người Thôi Hướng Bắc không được tự nhiên, anh giục Tô Mạn: “Nữ đồng chí này, rốt cuộc khi nào mới sắp xếp xong vậy?”
Tô Mạn cười đáp: “Bây giờ đi tìm đội trưởng của chúng tôi luôn.”
Gần đây đội trưởng Quách trải qua cuộc sống rất nhẹ nhàng, trong đội không có chuyện gì, lúc này đang ngồi trong đội uống trà một cách nhàn nhã. Nhìn thấy Tô Mạn đi tới văn phòng đại đội, ông còn vừa cười vừa chào hỏi: “Ôi, Tiểu Tô đấy à, sao lại có thời gian đến đây vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận